Lục Sanh khẽ nheo mắt,  khe cửa từ từ rộng .
Đầu tiên là một cái đầu đầy thịt mỡ thò , vài giây  mới lách   một  đàn ông cao  mét sáu lăm.
Người đàn ông  hình thấp lùn, da dẻ mịn màng trắng trẻo, là loại da trắng do quanh năm  thấy ánh mặt trời.
Hắn lén lút chui , khuôn mặt đầy thèm thuồng bổ nhào lên ghế sofa, tham lam ngửi ngửi cánh tay và đùi của hai cô gái mới tới.
Lục Sanh  cảnh tượng đồi bại  khiến buồn nôn, cố gắng kìm nén ý  đ.á.n.h .
Khi  đàn ông đồi bại đưa tay về phía cô gái duy nhất mặc đồng phục trong phòng, cô gái đột nhiên mặt đỏ bừng ôm lấy cánh tay .
“Bùi ,  thật vui, tháng   gặp ngài  thứ hai.”
Lục Sanh: “…”
Cái gã mập mạp trắng trẻo  là Bùi  ư???
Sao  là nam giáo sư  trai mà? Sao thẩm mỹ của  với   khác  đến ?
Trước mắt cái khối thịt , dù là hình dáng  tướng mạo, đều   chút liên quan nào đến chữ  trai cả!
Trong khoảnh khắc lóe lên, một ý nghĩ đột nhiên nổ tung trong đầu Lục Sanh.
Mùi đất ẩm quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc đến từng chi tiết…
Bàn tay mỡ màng của gã mập mạp trắng sắp chạm  mu bàn tay Lục Sanh, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên lướt qua hạ  .
Hắn theo bản năng cúi đầu xuống, một thanh Đường Đao lóe sáng hàn quang đang đặt ở  háng.
Người đàn ông hoảng sợ ngẩng đầu lên, đập  mắt là đôi mắt lạnh lùng của cô gái.
“Sao cô …” Người đàn ông kinh hãi thốt lên.
Lục Sanh nhếch môi nhạt nhẽo, Đường Đao tiến lên một centimet, “Anh dùng bào tử nấm để gây ảo giác?”
Ngay từ đầu cô  cảm thấy mùi ẩm ướt  quen thuộc lạ thường, cho đến lúc  đột nhiên nhớ ,  đây ở lầu Đinh Hương , phòng của đàn em khóa   nấm ký sinh cũng tràn ngập mùi của loại nấm mới sinh .
Cộng thêm sự chênh lệch trong lời miêu tả ngoại hình Bùi  của các nữ công nhân trong nhà máy, cô cuối cùng cũng xâu chuỗi  những manh mối rời rạc .
Kỹ năng của Bùi  cũng giống như phấn hoa ở cánh đồng hướng dương,  thể khiến   ảo giác!
“  bao giờ thất bại,  cô  thể!”
Trên khuôn mặt trắng bệch mềm nhũn của Bùi , ngũ quan vặn vẹo  với .
“Còn  chúng  nữa.”
Tôn Điềm Điềm và Hàn Nhị cũng mở mắt  dậy.
Ngay khi nhận   gì đó  , Lục Sanh  đưa cho mỗi  một lọ t.h.u.ố.c giải độc,  vặn khắc chế   độc tố thần kinh của bào tử.
Thân hình mập mạp của Bùi  đột nhiên co rút , ba  cây nấm khổng lồ lao  từ phía  , nhanh chóng xông về phía ba  Lục Sanh!
Những  nấm  to bằng đùi  trưởng thành, bề mặt trơn nhẵn phủ đầy chất nhầy trong suốt.
Giống như ba con rắn khổng lồ linh hoạt, nhắm thẳng  ba  quấn lấy.
Cùng với sự chuyển động của  nấm, từng trận mùi đất ẩm ướt lan tỏa trong  khí.
Bùi  nhân cơ hội vài giây đó, chật vật bò về phía nội thất ban nãy.
Lục Sanh nheo mắt, nhắm thẳng  giữa  nấm.
“Đừng động!”
Vừa định  tay, Hứa Diệc đột nhiên lên tiếng từ phía .
Hứa Diệc dùng kỹ năng phong tỏa  gian trói chặt ba  nấm trong một phạm vi nhất định,  đó lấy  vài chiếc khẩu trang ném cho Lục Sanh và  .
“Đeo .”
Mọi   nghi ngờ gì, lập tức trang  đầy đủ khẩu trang.
Thời gian phong tỏa  gian  kết thúc, ba  nấm  điên cuồng quấn tới.
Lục Sanh tay đao vung lên,  nấm  c.h.é.m đôi giữa , mềm oặt ngã xuống đất.
Cùng với sự đổ sập của  nấm, một trận bụi màu xám trắng lan tỏa từ miệng vết thương, khiến cổ họng   ngứa ngáy.
Tôn Điềm Điềm theo bản năng  dụi mắt,  Tiêu Ngọc giữ chặt cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-150.html.]
Cho đến khi Tiêu Ngọc dùng dị năng hệ thủy dội lên xác nấm, bụi trong  khí mới ít  một chút.
“Đây là nấm gì ,  g.i.ế.c c.h.ế.t  còn bốc khói.” Trương Hiểu Quyên che miệng ho khan.
“Bụi    nhiều bào tử nấm, đừng tháo khẩu trang, viêm phổi  khó chữa.” Hứa Diệc mở cửa sổ dặn dò.
Hàn Nhị ghé  cửa sổ hít hai   khí trong lành, “Bùi  ?”
“Trốn trong phòng bên trái.”
Lục Sanh nắm chặt chuôi đao, nhanh chóng  về phía cánh cửa đó.
Vốn  chuẩn  sẵn sàng để truy đuổi, nhưng  ngờ cánh cửa  khóa.
Sau cánh cửa là một căn phòng rộng tới hai trăm mét vuông.
Trong phòng chỉ  một chiếc đèn treo màu vàng nhạt, ánh sáng lờ mờ bao trùm cả căn phòng trong một bầu  khí huyền ảo.
Trong căn phòng rộng lớn, hai bên trái  treo đầy các khoang dinh dưỡng âm tường, ở vị trí chính giữa phía trong phòng là một chiếc ghế cung đình rộng lớn sang trọng.
Thân hình mập mạp của Bùi   chen chúc  ghế, trông càng thêm gò bó.
Trái ngược với vẻ bối rối hoảng loạn ban nãy, giờ đây Bùi  như lột xác,   tràn đầy sự tự tin và một chút cuồng nhiệt kỳ dị.
“Chào mừng đến với thế giới của , vùng đất thánh cuối cùng của thế giới loài .”
Ngũ quan chen chúc của Bùi   ánh đèn càng thêm gò bó,    chịu nổi.
“Thánh cái gì, thịt  trộn thức ăn gia súc, chỉ  súc sinh mới nghĩ  !” Trương Hiểu Quyên hai tay chống nạnh, mắng mỏ.
Lời   dứt, một bóng đen đột nhiên hiện lên từ trong bóng tối, lóe lên bên cạnh ,  đó nhanh chóng biến mất  bóng tối trong phòng.
Trương Hiểu Quyên theo bản năng sờ lên má, một vết thương sâu hoắm từ sống mũi kéo dài đến thái dương.
“Cái …”
Biểu cảm  mặt Trương Hiểu Quyên đông cứng .
Thứ  quá nhanh,  căn bản   rõ là gì,   một nhát dao!
Bầu  khí căng thẳng lặng lẽ lan tỏa trong  khí.
“Thấy ,  vẫn   thiện.” Bùi   một cách kỳ quái,  khuôn mặt như bánh bao hấp nở  hai cục thịt thừa, “Nếu   g.i.ế.c các , bây giờ đầu   rơi xuống .”
“Vì sự lớn mạnh và phát triển của cả tập thể, luôn    hy sinh.”
Như để trả lời câu hỏi của Trương Hiểu Quyên, Bùi  dựa lưng  ghế lười biếng .
“Nói  lắm, tất cả   trong nhà máy , chẳng qua chỉ là những con dê hai chân mà ông nuôi dưỡng thôi.” Lục Sanh  chằm chằm Bùi , lạnh lùng hừ một tiếng.
Thảo nào Tráng Tráng luôn  dò   thông tin chiến lực của Bùi .
Gã  căn bản   chiến lực gì,   dựa  bào tử nấm gây ảo giác.
“Đừng  khó  như .” Bùi    xa, “Trong mạt thế kẻ vô dụng vốn   quyền sinh tồn, là  cho bọn họ quyền  sống.”
“ các  thì khác, các    vẻ hữu dụng,  thể ở  đây  bạn đồng hành của .”
Hàn Nhị  giọng  của  khiến rùng , “Cút , ai   bạn đồng hành với ông.”
Tí tách. Tí tách.
Hai giọt chất lỏng đột nhiên nhỏ xuống vai Hàn Nhị.
Một cảm giác căng thẳng đột ngột dâng lên trong lòng.
Mọi  theo bản năng ngẩng đầu lên, trong lòng lập tức chìm xuống.
Vị trí trần nhà đột nhiên lộ  một lỗ hổng vuông vức khổng lồ, mười mấy con zombie cấp hai đang ẩn  bên mép lỗ hổng, đôi mắt lồi  đang  chằm chằm bọn họ.
Trần nhà  hộc bí mật, những con zombie  luôn ẩn náu trong đó…
“Chỉ cần  động ngón tay, những con zombie cấp hai  sẽ nhảy xuống xé xác các .” Bùi  đắc ý .
Gã   bào tử  chỉ  thể gây ảo giác cho con , mà còn  thể khống chế zombie …
Ngay khi   xong, lưới cách ly hạn chế zombie lập tức  thu .
Mười mấy con zombie nặng nề rơi xuống đất, tạo  một trận bụi.
Tuyền Lê
Bùi  trốn  lưng zombie   xa, những ngón tay ngắn mập gõ nhịp nhàng  mặt bàn.
Theo động tác gõ bàn của , những con zombie cấp hai  nhanh chóng xông về phía Lục Sanh và  .