Bọn họ đối với thành phố Tần Hoài gì, dù là tìm khiêu chiến, ít nhất cũng ở vài ngày xem xét tình hình.
Không thể vì nhất thời nóng giận mà hành động liều lĩnh.
“Chờ ông dây xử xong con tiện nhân , ai thì tiếp tục lên, tranh thủ lúc nóng một phát!”
Người đàn ông trung niên tự tin “nguồn tội ” của , kéo quần đến nửa chừng, cái đó lộ một nửa, ngông cuồng la hét.
Cái bộ dạng ghê tởm đó khiến Lục Sanh thấy buồn nôn.
Tuy cô thích xen việc của khác, nhưng ghê tởm đến cô thì đó là của .
Lục Sanh từ trong gian lấy tia thu nhỏ, hướng ánh đèn pin về phía “nguồn tội ” háng đàn ông trung niên.
Rắc rắc.
Cô dùng hết hai sử dụng còn .
“Ồ ồ!”
Phun Phun từ trong túi Lục Sanh ló đầu , đàn ông trung niên xa hưng phấn kêu lên hai tiếng.
Cuối cùng cũng giống nó t.h.ả.m như !
Bên , đàn ông trung niên , ánh mắt của xé quần lót.
Xoạt.
Lục Sanh ẩn trong đám , từ trong gian nắm một nắm tiểu mạch ném mặt đàn ông trung niên, hạ giọng : “Cầm một nắm tiểu mạch về nhà nuôi lớn gà con hãy đến đây trò .”
Sau vài giây im lặng, đám vây xem đột nhiên bùng nổ một trận lớn.
Người đàn ông nhanh chóng cảm thấy gì đó đúng, theo bản năng sờ thử, chỉ sờ thấy hư .
“Mẹ kiếp! Của tao…”
Người đàn ông trung niên kinh hãi cúi xuống xuống háng, mồ hôi to như hạt đậu trán chảy dọc xuống cổ rơi xuống đất.
“Tháo kính cũng rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-209.html.]
“Nhà ai uống rượu rơi hạt lạc ở đây.”
Tiếng xung quanh vang lên dứt, đàn ông trung niên tức vội, màng đến cô gái , kéo quần lên bỏ chạy.
Cô gái thấy vội vàng ôm lấy cổ áo chạy , những xem náo nhiệt bàn tán vài câu cũng dần tản .
“Đáng đời! Cái súc sinh về thể bắt nạt con gái nữa !” Hàn Nhị bên cạnh vui vẻ vỗ tay tán thưởng, “Trực tiếp tịch thu công cụ phạm tội của !”
“Chúng cũng thôi.”
Lục Sanh đầu nhàn nhạt .
“Chị Lục, chị gì thì đó.” Trương Hiểu Quyên theo bản năng ôm lấy , cổ họng căng thẳng.
Tiền tệ lưu thông trong thành phố Tần Hoài đơn giản, chỉ tinh hạch. Chỉ cần tinh hạch, gì đó.
Lục Sanh và tìm một khách sạn cao cấp, trả tiền một tuần để ở .
“Không , hỏi .”
Vừa khách sạn, Trương Hiểu Quyên phát huy kỹ năng tự nhiên quen thuộc, trò chuyện với các chị lớn em nhỏ trong và ngoài khách sạn suốt dọc đường.
Tuyền Lê
“Những thứ đàng hoàng ở đây cũng lén lút, những bình thường căn bản tiếp xúc .”
Tôn Điềm Điềm chút sầu muộn thở dài, “Vậy ? Chúng ở đây cũng quen ai.”
“Tốt nhất là đến các quán bar, câu lạc bộ để hỏi tin tức, ở đó nhiều thuộc đủ loại thành phần, chút gì đó.” Trương Hiểu Quyên uống hết một chai nước lớn .
“Ít nhất cũng quen mới hỏi , chúng bây giờ xin phục vụ ở câu lạc bộ thì ?” Tiêu Ngọc sốt ruột tìm , gấp gáp hỏi.
Lục Sanh khẽ mím môi, “Chỗ đó ai cũng nhận, chúng nhiều như thành chắc chắn theo dõi , trực tiếp ứng tuyển chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
“Thành phố khắp nơi đều tai mắt, trừ phi chúng lý do hợp lý, giả vờ nghèo khổ túng quẫn thì sẽ hợp lý hơn nhiều.” Trương Hiểu Quyên mắt xoay chuyển, “Đi nào, dẫn các cô tiêu tiền!”
Mấy theo Trương Hiểu Quyên vài trăm mét, phát hiện dẫn đến một khu trò chơi điện tử.
“Lúc nãy ngang qua xem , ở đây máy đ.á.n.h bạc và máy câu cá, đều là những máy cờ b.ạ.c quen thuộc của các phòng game lậu tận thế.”