Chỉ  bên Lục Sanh là  quân còn nguyên, K3 tổn thất năng lực quan trọng của chị Mai, sáu đội còn  ít nhiều đều    thương.
Cô gái hướng dẫn dẫn tám đội  khỏi phòng nghỉ, chỉ  mười thang máy xếp song song  mặt.
“Các   năm phút để lựa chọn, hết giờ thang máy sẽ khởi hành và  thể  đổi.”
Cô mỉm  tiêu chuẩn để lộ tám hàm răng trắng bóng, “Các   thể tiếp tục giữ đội hình cũ, cũng  thể tùy ý chọn đồng đội mới. Đương nhiên, nếu đủ tự tin thì  thể hành động độc lập. Từ bây giờ,  thứ đều   giới hạn.”
“Mỗi thang máy đích đến đều khác .”
“May mắn cũng là một phần của thực lực.”
Mã Đông Mai  hút hết điếu thuốc, vứt tàn t.h.u.ố.c xuống đất dẫm vài cái, “Càng ngày càng biến thái.”
“Chúng  chọn cái nào?” Tôn Điềm Điềm  Lục Sanh.
“Chọn cái  .”
Lục Sanh tùy ý chỉ  chiếc thang máy gần họ nhất.
“Thấy ? Người mạnh  bao giờ than trách vận may và  cảnh.” Trương Hiểu Quyên với vẻ mặt của một fan cuồng,  theo Lục Sanh  thang máy.
Những  của K3  , do dự  nên chen  cùng thang máy với Lục Sanh .
“Đi theo ? Đông  thì sức mạnh lớn hơn.” Vương Hạo tránh ánh mắt Mã Đông Mai, cẩn thận đề nghị với Lữ Tùng.
“Không .”
Mã Đông Mai cắt ngang lời Vương Hạo, “Không  thấy lời   ? Điểm cuối của mỗi thang máy đều khác ,   dựa  vận may.”
“Nếu hai bên chen chúc  một thang máy, gặp  kẻ khó đối phó, thì tất cả đều tiêu đời thì ?”
“Chia  hai đội, ít nhất còn  thêm một cơ hội.”
Nói xong, Mã Đông Mai là  đầu tiên chọn một thang máy  chui .
Những  còn  cũng thấy lời Mã Đông Mai   lý, bèn nối gót theo . Vương Hạo tuy  tình nguyện, nhưng cũng đành   theo  .
Tít tít tít.
Tiếng nhắc nhở vang lên, thang máy lao nhanh xuống .
Mấy giây , dừng  ở tầng âm 5.
Khoảnh khắc thang máy dừng , tất cả đèn đều tắt phụt, chỉ  thấy tiếng cửa thang máy mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-229.html.]
Một luồng khí lạnh theo khe cửa hé mở ùa , khiến Hàn Nhị  khỏi hắt .
Lục Sanh và Tôn Điềm Điềm vốn  sức kháng với băng giá,    khỏi thang máy.
“Cậu  ngửi thấy ? Có mùi tanh như cá.”
Tuyền Lê
Vừa  khỏi cửa thang máy, Tôn Điềm Điềm  bịt mũi.
Lục Sanh lấy  mấy chiếc đèn mỏ từ trong  gian phát cho mấy  phía , phối hợp với đèn pin chiếu sáng tình hình phía .
Ra khỏi thang máy là một con đường nhỏ hẹp, âm u và kỳ dị.
Không gian chật hẹp, sâu hun hút tự nhiên mang  áp lực lớn, khiến tinh thần    khỏi căng thẳng, đè nén.
Cộng thêm tầm    đen kịt, vài  theo bản năng tim đập thình thịch.
“Có nên   trong ?” Tôn Điềm Điềm huých nhẹ ngón tay Lục Sanh.
“Khoan .”
Lục Sanh dừng bước, thả Tráng Tráng  khỏi  gian.
Để qua kiểm tra an ninh, cô  tạm thời cất Tráng Tráng và Phun Phun   gian.
Giờ tầm   hạn chế, năng lực cảm nhận của Tráng Tráng vô cùng quan trọng,  thể giúp họ bớt  nhiều đường vòng.
“Meo ô?!”
Tráng Tráng đang trong  gian ăn vặt điên cuồng với Phun Phun, đột nhiên  lôi , sợ đến dựng cả lông.
“Xem xung quanh thế nào.”
Lục Sanh lau vết dầu đỏ  miệng Tráng Tráng, véo nhẹ vành tai mèo mềm mại.
“Ở đây  là zombie…”
Mấy giây , Tráng Tráng ngẩng cao đầu, “Đi  từ đây,  về phía bên trái thì zombie sẽ ít hơn.”
Vẫn theo quy tắc cũ, Hứa Diệc và Tiêu Ngọc  đầu mở đường, Trương Hiểu Quyên  cuối đội  bọc hậu, ba cô gái còn   ở giữa.
Hành lang chật hẹp ẩm ướt,    bao xa, quần áo của      ẩm  ướt, dính   nhớp nháp.
Hút.
Không ai  gì, trong  gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hút.
Giống như   đang uống  sữa trân châu, tiếng hút mạnh khi ống hút  trân châu  tắc. Trong hành lang âm u chật hẹp, tiếng động   đặc biệt rợn .