“Vậy   là  bệnh ?”
Hàn Nhị vốn luôn  ưa Lương Tiểu Vân, nhưng  cô  đau đớn như , cũng  khỏi thương cảm.
Lữ Tùng vốn  đưa giấy cho Lương Tiểu Vân lau miệng, nhưng    chen  .
Sau khi  phun một ô đầy chất nôn, Lương Tiểu Vân miễn cưỡng chống khuỷu tay lên mặt đường, khó khăn bò về phía lề đường hai bước.
Sau đó  hình nghiêng , ngẩng đầu lên nôn mửa dữ dội.
Cảnh tượng  mắt khiến   trợn tròn mắt.
Lương Tiểu Vân giống như một đài phun nước di động, thứ phun  từ miệng cô   thể b.ắ.n xa hơn một mét.
Giống như trong bụng  một cái máy bơm áp suất, đang dùng áp suất đẩy hết  thứ trong  dày cô   ngoài.
Ban đầu còn là một ít thức ăn  tiêu hóa hết, qua mười mấy giây, thứ phun   biến thành dịch nhầy lẫn máu.
Tuyền Lê
Đài phun m.á.u đỏ kéo dài suốt một phút, Lương Tiểu Vân ho dữ dội hai tiếng, sặc đầy bọt máu.
Tiếp đó mí mắt cô  lật lên,   ngất  bên đường.
“Chúng  qua xem ?”
Tôn Điềm Điềm lo lắng đề nghị.
Họ và Lương Tiểu Vân nhiều nhất cũng chỉ là quen , nhưng Tôn Triết  vì Lương Tiểu Vân mà ở  căn cứ Vân Sơn. Bây giờ cô   một  xuất hiện ở đây, còn Tôn Triết ?
Lương Tiểu Vân mặt mũi  ngợm dính đầy bẩn thỉu, Tiêu Ngọc dùng một dòng nước nhỏ rửa sạch bãi nôn   cô , đang chuẩn  đưa tay đỡ  lên thì  vỗ một cái  vai.
“Ba   với con bao nhiêu  ?”
Tiêu Quốc Chính nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Bất kể khi nào, gặp  bệnh nhân  triệu chứng phức tạp  rõ nguồn gốc, việc đầu tiên là    công tác phòng hộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-245.html.]
“Con tùy tiện chạm  như , ngày nào đó  nhiễm AIDS thì sẽ  tay!”
Đinh Dao trừng mắt trách Tiêu Quốc Chính, “Anh  chuyện  thể đừng khó  như  , con trai   nhân viên y tế chuyên nghiệp,   thể chú ý nhiều như .”
“Không  nhân viên y tế thì  cần chú ý ? Trước đây thời thế  thì  , tình huống bây giờ mà còn  chú ý. Nó tự nó xui xẻo thì thôi, lỡ kéo cả Điềm Điềm  thì  ?”
Tiêu Quốc Chính trừng mắt  Tiêu Ngọc, lấy một đôi găng tay cao su dùng trong phẫu thuật , cẩn thận đeo ,   đeo khẩu trang.
Hứa Diệc cũng lập tức trang  đầy đủ, cả hai đồng thời  xổm bên cạnh Lương Tiểu Vân.
“Kết mạc xung huyết, lợi răng chảy m.á.u nhiều.” Tiêu Quốc Chính lật mí mắt và khoang miệng Lương Tiểu Vân.
Hứa Diệc bình tĩnh kiểm tra chất nôn của Lương Tiểu Vân, “Một phần là cặn thức ăn  tiêu hóa, phần lớn là dịch tiêu hóa trộn lẫn máu, còn  một ít khối m.á.u đông màu đen, một chút mô mềm.”
“Những triệu chứng  quá chung chung,  nhất nên phối hợp kiểm tra bằng máy móc.  sinh lý của cô   yếu , cần nhanh chóng đưa về căn cứ.”
Tiêu Quốc Chính  Hứa Diệc với ánh mắt ngưỡng mộ,  đó  sang  Lục Sanh và những  khác, “Người  là bạn của các cháu ?”
“Là… cô gái em trai con đang theo đuổi…” Tôn Điềm Điềm mím môi ngượng ngùng.
Vẻ mặt của vợ chồng Tiêu Quốc Chính    thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời  trong.
Tôn Điềm Điềm còn nhỏ như , em trai chắc chắn còn nhỏ hơn…
Cô gái  lớn hơn vài tuổi nữa thì  thể   của hai  em …
 hai  trung niên cũng   gì, tình yêu là  hết, con cái thích là !
“Trước tiên đưa  về . Triệu chứng của cô   giống nhiều bệnh truyền nhiễm,  nhất nên cách ly.”
Để đề phòng, tất cả    xe quân sự của căn cứ K3 đều chuyển sang xe RV của Lục Sanh, chỉ để  Lữ Tùng lái xe.
Trang  đầy đủ bộ đồ bảo hộ và mặt nạ phòng độc cho Lữ Tùng, tạm thời sắp xếp Lương Tiểu Vân ở hàng ghế  của xe quân sự.
Chặng đường còn  hơn mười cây  chỉ mất  đến nửa tiếng  đến nơi.