Quả nhiên, càng đến gần căn cứ Đằng Phi,  đường ngoài động thực vật biến dị, còn  thêm nhiều xác c.h.ế.t  moi hết nội tạng.
“Đến .”
Lục Sanh và   dừng xe  cổng căn cứ, bất ngờ phát hiện    gác cổng.
“Không lẽ đều c.h.ế.t hết  ……” Hàn Nhị cẩn thận hỏi.
Cổng xe  thể thông qua   khóa, Lục Sanh chỉ  thể thu hồi xe, từ cửa nhỏ dành cho   bộ hé mở bên cạnh  .
Vừa bước  căn cứ Đằng Phi, Lục Sanh và     cảnh tượng suy tàn  mắt  chấn động.
Cảnh tượng tiêu điều, đổ nát  mắt giống như cuối Thế chiến thứ hai, nhà nhà đóng cửa,  đường phố tùy tiện  thể thấy những kẻ biến dị với  thể tàn tật, khuôn mặt đáng sợ.
Ngõ hẻm đường phố đều  xác c.h.ế.t  phơi nắng mấy ngày  nhiệt độ cao, bụng  phồng lên như quả bóng. Thỉnh thoảng  tiếng rên rỉ đứt quãng truyền  từ góc tối,  khiến   sởn tóc gáy.
Nước thải màu xanh bốc mùi hôi thối chảy quanh co theo con đường đá,  thể   nguồn gốc ở .
“Thật đáng sợ, nơi  giống như thành phố c.h.ế.t trong game……” Trương Hiểu Quyên theo bản năng siết chặt cổ áo.
Rõ ràng là nhiệt độ 40 độ C, nhưng mấy   chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bên trong tường rào là ô nhiễm hạt nhân nghiêm trọng với chỉ  bùng nổ, bên ngoài tường rào là các loại động vật biến dị khát máu, những   căn bản   đường thoát, chỉ  thể âm thầm chờ c.h.ế.t.
 lúc mấy  đang chăm chú quan sát môi trường xung quanh, một đôi bàn tay khô héo, vặn vẹo đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của Tôn Điềm Điềm.
“A.”
Tôn Điềm Điềm khẽ kêu một tiếng, theo bản năng cúi đầu.
“Cho…… cho chút đồ ăn……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-325.html.]
Một khuôn mặt trắng bệch như quả bóng  bơm căng từ  chân Tôn Điềm Điềm ngẩng lên.
Giọng  khàn khàn, thô ráp  mang theo một chút sắc nhọn,  thể phân biệt là nam  nữ. Chỉ  thể   đại khái cao  một mét bảy mươi, nửa   mềm nhũn   mặt đất.
Ngũ quan  khuôn mặt như quả bóng  bơm căng như  tan chảy, ngoan cố mọc lung tung một cách tùy tiện, cực kỳ  hài hòa.
“Làm ơn…… cho chút đồ ăn…… Chúng   từng gặp ……”
Tuyền Lê
Đôi mắt đục ngầu đầy hy vọng  về phía Lục Sanh, lộ  sự khát khao sinh tồn.
Tôn Điềm Điềm cẩn thận rút chân , mím môi hạ giọng, “Người  mặc   hình như là đồng phục của căn cứ Đằng Phi, còn  phù hiệu vai và phù hiệu đội nữa.”
Đồng phục căn cứ Đằng Phi tham khảo tiêu chuẩn quân đội  mạt thế, phù hiệu vai  thể phán đoán cấp bậc của  .
Khuôn mặt như quả bóng  bơm căng  hẳn là nhân viên trung cao cấp của căn cứ Đằng Phi,   khả năng  tham gia cuộc quét sạch lương thực ở nhà máy pin, nên mới   từng gặp Lục Sanh và  .
Hàn Nhị nhát gan,  khuôn mặt đáng sợ  dọa cho giật , túi  lưng rơi xuống đất.
Khóa túi mở , bên trong chứa đồ ăn vặt và thịt bò khô lăn  một nửa.
Trương Hiểu Quyên lập tức cúi  nhặt túi lên, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc, “Cẩn thận một chút.”
Nhân viên căn cứ Đằng Phi đang  sấp  mặt đất  thấy thịt bò khô và đồ ăn vặt, đôi mắt lệch vị trí lập tức hưng phấn run rẩy, hai tay chống đỡ  thể nhanh chóng bò tới ôm  lòng.
“Thật đáng thương……” Hàn Nhị  đành lòng, lặng lẽ co  về phía  Trương Hiểu Quyên.
Người đó khó khăn chống đỡ  thể, cầm lấy thịt bò khô khó khăn xé mở bao bì, đang chuẩn  đưa  miệng, đột nhiên  một viên đá nặng nề đ.á.n.h trúng mu bàn tay.
Lục Sanh cảnh giác ngẩng đầu lên, liếc thấy  xa nhà dân mở  một khe cửa hẹp.
Từ khe cửa lộ  mấy đôi mắt đen bóng.
Vài giây , thấy Lục Sanh và    để ý đến   mặt đất,  trong cửa lớn mật chui .