Bánh  nhỏ, bánh  cao,  lực phản hồi  mạnh,   đều trang  hai bộ thiết  cắt cỏ, trong đám thực vật biến dị mọc um tùm  như  đất bằng.
Sau khi  dị năng và máy móc cải tạo, mỗi chiếc máy cắt cỏ đều  mở rộng  gian buồng lái, một chiếc máy  thể  6 .
Trong đó  một vị trí lái cố định, do Tề Bằng  phía  điều khiển máy cắt cỏ, năm vị trí còn   ba cô gái Lục Sanh, cộng thêm Tề Nguyệt và một cô gái  mười bảy mười tám tuổi khác.
Để tiết kiệm chỗ, Lục Sanh  đem Tráng Tráng và Tên Lửa tạm thời cất   gian, ba  con trai còn  và vài  dân chen chúc  một chiếc máy cắt cỏ phía .
Tề Nguyệt dùng một sợi dây thừng buộc cổ con heo ăn xác thối,    xe, heo   đất.
Lục Sanh nghiêng    , phát hiện  mười con heo ăn xác thối,  buộc thành một chuỗi dây thừng, ngoan ngoãn  theo bên cạnh máy cắt cỏ.
“Các  cũng  K3?”
Tề Nguyệt  thấy từ “cũng” thì hưng phấn ôm lấy cánh tay Lục Sanh, “Tuyệt quá,  chúng  cùng đường,  cứ yên tâm  máy cắt cỏ của chúng  !”
Nói xong  liếc  đám  đang  chằm chằm cô, vội vàng bổ sung, “Mọi   cùng , náo nhiệt chút,  thì  đường sẽ  buồn chán.”
Sau đó  móc trong túi  một nắm hạt ngô nhét  tay ba  Lục Sanh.
Là loại đồ ăn vặt  thể mua  xe đẩy ven đường  tận thế, hạt ngô nguyên hạt rang với đường muối, giòn tan ăn  thơm.
Tuyền Lê
“Các  nhiều  như , là chuẩn  gia nhập căn cứ K3 ?”
Lục Sanh chậm rãi nhai hạt ngô khô thơm,  chút để ý quan sát Tề Bằng và Tề Nguyệt.
Gia đình  là những  nhiệt tình hiếm  trong tận thế, hơn nữa thái độ  thiện tự nhiên,  khiến   cảm thấy khó chịu.
 trải qua gần bốn năm cuộc sống tận thế, cô vẫn  bản năng cảnh giác với  lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-408.html.]
“Chúng  sống  trong thôn, mới   căn cứ!”
Tề Nguyệt liên tục lắc đầu, “căn cứ K3 phát tin tức  đài phát thanh để thu mua lương thực, thôn chúng  cái gì cũng  thiếu, chỉ  lương thực là nhiều, nên  mang lương thực dư thừa  đổi một ít vật phẩm công nghiệp.”
“Nông dân chúng    tài cán gì, tài năng duy nhất là  trồng trọt,  nuôi heo, đồ ăn tuy  thiếu, nhưng vật tư khác quá ít.” Tề Bằng  đầu  từ ghế lái, mỉm  chất phác với Lục Sanh và những  khác.
Lục Sanh ba  liếc mắt  , tâm trạng cảnh giác  giảm bớt một chút.
Thảo nào những   đối xử nhiệt tình như , hóa  là còn  từng  đói,   trong tận thế vì một miếng ăn mà  thể gây  nhân mạng.
Con  chỉ cần ăn no thì tâm trạng sẽ  lên, đối với  khác cũng sẽ càng  thiện hơn.
“  mưa axit,  nhiều tầng đất   ăn mòn, căn bản  trồng  lương thực, các    ảnh hưởng ?”
Tôn Điềm Điềm tò mò  những con heo ăn xác thối bên ngoài.
Con nào con nấy béo ,  là   từng  đói.
“Người trong thôn thức tỉnh đều là dị năng nông nghiệp,  dị năng phân bón mạnh, dị năng rút ngắn chu kỳ sinh trưởng, dị năng tối ưu hóa đất đai, còn  một  dị năng trừ sâu bọ.”
Khi nhắc đến lĩnh vực  giỏi, Tề Nguyệt và Tề Bằng rõ ràng trở nên thần thái phấn chấn.
Lục Sanh mấy   mà há hốc mồm.
Thật đúng là chuyên môn hóa, việc chuyên môn  do  chuyên môn .
“Lương thực trong thôn còn nhiều hơn năm bội thu  tận thế, cửa kho sắp đóng  nổi.  chúng    điều kiện  đồ dùng sinh hoạt bình thường, nên  dùng lương thực đổi với căn cứ K3 một ít.”
Sau lời giải thích của Tề Bằng, Lục Sanh và những  khác cuối cùng cũng hạ thấp cảnh giác.
Dù  cũng là đồng hành, mấy    máy cắt cỏ xóc nảy  ,      hơn mười cây .