Đến chín giờ tối, bộ Đại học Kinh đột nhiên mất điện.
Nhiệt độ ban đêm định ở mức bốn mươi mấy độ, điều hòa quạt điện, cả tòa nhà giống như một phòng xông khổng lồ, mồ hôi đầm đìa.
“C.h.ế.t tiệt, cái thời tiết quỷ quái , giờ mà ngủ trong nhà vệ sinh mới mát mẻ chút.”
“Có khi nào điện ?”
“Điện thoại của phòng sinh viên gọi , cục điện lực cũng ai máy.”
Trong nhóm đều sôi sục, Lục Sanh lấy một máy phát điện mini từ trong gian, nối với một chiếc quạt điều hòa hưởng thụ khí mát mẻ. Hệ thống an ninh kèm chức năng điều chỉnh nhiệt, chỉ cần quạt điều hòa là đủ mát.
Lại lấy một quả dưa hấu ướp lạnh, dùng thìa ăn từng chút một.
Tận dụng lúc bên ngoài còn mạng, Lục Sanh cầm điện thoại lướt mạng với cường độ cao.
Dù dùng một lúc thì ít một chút, chừng nào đó sẽ mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Các thành phố nhỏ và cả nước tê liệt, nước và điện đều cắt, chính phủ bất lực cứu trợ, chỉ thể tự lực cánh sinh.
Lục Sanh lướt một lúc cảm thấy buồn ngủ, ôm Tráng Tráng thổi quạt điều hòa ngủ đến sáng.
Sáng hôm , Lục Sanh đ.á.n.h thức bởi mấy tin nhắn @ tất cả liên tiếp trong nhóm.
Mở xem, phát hiện kêu gọi cả khu Đinh Hương cùng đến tạm trú tại ga tàu điện ngầm gần đó.
Trong nhóm đăng ảnh, nhiệt độ trong phòng gần 46 độ.
Khu Đinh Hương đón nắng , hầu như cả ngày đều ánh nắng chiếu , nhiệt độ trong phòng gần như ngang bằng với ngoài trời.
Ga tàu điện ngầm cách ly ánh nắng, tự nhiên sẽ mát mẻ hơn các tòa nhà mặt đất.
tất cả đều ý nghĩ đổ xô đến ga tàu điện ngầm, môi trường sống bên trong sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-43.html.]
Ở kiếp Lục Sanh và Tôn Điềm Điềm cũng từng trú tạm ở ga tàu điện ngầm và trung tâm thương mại lòng đất một thời gian, bên trong đông tạp nham, mỗi bước đều thể dẫm lên một cái chân.
Sau khi mất điện, ga tàu điện ngầm gần như tối đen, càng trở thành thiên đường cho tội phạm sinh sôi.
Trộm cắp, cướp bóc, thậm chí còn cưỡng h.i.ế.p ngay mặt nhiều . Những sức mạnh ở đó chẳng khác nào súc vật.
Những sinh viên ngây thơ và ngu ngốc sẽ sớm chứng kiến mặt tối nhất của thế giới .
lúc đó, Tôn Điềm Điềm gõ cửa.
“Phòng nóng ? Sao trong nhóm đều phòng lên đến bốn mươi mấy độ?” Tôn Điềm Điềm vẻ mặt nghi hoặc, cầm nhiệt kế hỏi Lục Sanh.
“Có lẽ vì bên tớ tránh nắng nên nóng như bọn họ.” Lục Sanh tùy tiện tìm một lý do để đối phó, “Tiêu Ngọc ?”
Tôn Điềm Điềm thở dài, “Về tối qua sốt, , uống t.h.u.ố.c cũng thấy đỡ.”
“Gọi thầy Hứa xem .”
Tuyền Lê
Lục Sanh gọi Hứa Diệc đến, cùng đến phòng 402 thăm Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc vẫn đang ngủ giường, sắc mặt tái nhợt trông vẻ tiều tụy.
“Sao tớ cảm thấy Tiêu Ngọc gầy , ngược đãi ?” Lục Sanh đ.á.n.h giá bệnh nhân yếu ớt, đầu Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu bên giường, nghịch nghịch đầu Tiêu Ngọc, “Tớ cũng cảm thấy gầy , nhưng mới một đêm, dù ngược đãi cũng nhanh như .”
“Kiểm tra xem côn trùng biến dị c.ắ.n ?” Hứa Diệc vén chăn lên.
Quả nhiên, khi kiểm tra phát hiện lưng Tiêu Ngọc một cọng cỏ đuôi chó.
Tôn Điềm Điềm gỡ , nhưng phát hiện những sợi lông tơ nhỏ cắm sâu da Tiêu Ngọc, hòa một với m.á.u thịt.
Ngay cả cỏ đuôi ch.ó cũng tiến hóa ?
Lục Sanh lòng trầm xuống. Loại cỏ cũng thể thấy thậm chí bắt đầu bám cơ thể , nguy hiểm tiềm tàng trong mạt thế tăng lên bao nhiêu.