"Bình thường ngày nào cũng   Đông Bắc chịu lạnh giỏi,  bây giờ    nữa?"
Tiêu Ngọc xoa xoa những ngón tay tê cóng của Tôn Điềm Điềm trêu chọc. Quê của Tôn Điềm Điềm ở Bằng Thành, hai năm ở Đế Đô mùa đông cô  đến cả quần lót cũng  mặc, thường xuyên chế giễu Tiêu Ngọc và Lục Sanh là  Đế Đô yếu đuối.
"Ai  thể ngờ rằng tớ, một con sói đến từ Đông Bắc,   đông... đông cứng như ch.ó ở chỗ các ."
Tôn Điềm Điềm hắt , hai hàm răng va   lập cập, "Đông Bắc  lò sưởi, dù lạnh đến  cũng chỉ là tổn thương vật lý, các    gì cả, đều là tổn thương thật sự."
Còn  tâm trạng đùa giỡn, xem  mấy  ở tầng bốn đều   gì đáng ngại, Lục Sanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cốc cốc cốc.
Ngoài hành lang vọng  tiếng gõ cửa.
Lục Sanh cùng Hứa Diệc  ngoài xem, ngoài cửa sắt là một cô gái mặc kín mít như gấu nhỏ.
Hai lớp áo phao cùng quần bông  thủ công kiểu cũ và ủng  tuyết, mũ khăn quàng kín đến tận mũi, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.
Lục Sanh  kỹ vài giây, mới từ nốt ruồi lệ ở khóe mắt nhận  đó là Tưởng Lan.
Tuyền Lê
Bà ngoại Tưởng Lan sống ở Mạc Hà, nơi  mệnh danh là lạnh nhất cả nước, mỗi năm mùa đông bà đều  vài bộ quần áo ấm gửi cho cháu.
Sự quan tâm của  già đôi khi  vẻ  lải nhải, nhưng  thời điểm quan trọng như thế   luôn phát huy tác dụng.
“Lục Sanh,   chuyện  bàn với các ,  thể cho    ?” Tưởng Lan lạnh đến mức dậm chân tại chỗ.
“Có chuyện gì,  thẳng .” Lục Sanh nhàn nhạt  từ phía  cánh cửa sắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-73.html.]
Tưởng Lan do dự  quanh, cuối cùng hạ quyết tâm ghé sát  cửa, dùng giọng chỉ đủ Lục Sanh và Hứa Diệc  thấy , “Chú  ở khu bên cạnh  một nhà máy đóng hộp,   nhờ các ngươi lái xe đưa  đến đó, tìm  đồ hộp chúng  chia ba bảy, cô bảy  ba.”
“Nhiều ngày như  , hàng tồn kho trong nhà máy chắc   vận chuyển   chứ?”
Lục Sanh cẩn thận hồi tưởng,  đó dường như    nhà Tưởng Lan    mở nhà máy ở ngoại ô thành phố.
“Không  !” Tưởng Lan vội vàng xua tay, “Nhà máy của chú    giấy phép kinh doanh, coi như là xưởng chui, đều là những   kênh tự đến lấy hàng.”
“Mấy ngày   còn liên lạc với chú, ông  tự  trông coi nhà máy, vẫn   ai đến lấy hàng, nhưng mấy ngày nay  liên lạc  ,  lẽ  xảy  chuyện .” Tưởng Lan  với vẻ cô đơn.
Cô ngừng , sợ Lục Sanh bọn họ cho rằng phần chia quá ít, Tưởng Lan vội vàng bổ sung, “Hai tám, hai tám cũng , các   xe thì lấy phần lớn, cho  một chút cũng .”
Lục Sanh cân nhắc vài giây, “Cô chờ ở  lầu, chúng  xuống ngay. Chỉ  thể đưa một  cô, nhiều hơn thì  .”
“Được !  chỉ  một !”
Nhận  lời đồng ý của Lục Sanh, Tưởng Lan hưng phấn nhảy cẫng lên, vội vàng chạy xuống lầu.
Lục Sanh và Hứa Diệc  ,  về phòng 402 gọi Tiêu Ngọc cùng .
Tuyết rơi dày  đường sá tắc nghẽn, việc   khó khăn, tìm kiếm vật tư một cách mù quáng càng khó gấp bội, hơn nữa trong môi trường nhiệt độ âm sáu mươi độ, nếu   mục tiêu thì rủi ro cực lớn, một chuyến  vô ích  thể còn mất mạng.
Có Tưởng Lan dẫn đường, ít nhất mục tiêu  rõ ràng,  hơn bọn họ giống như ruồi  đầu chạy lung tung. Hơn nữa chia hai phần cũng  nhiều, coi như phí thông tin.
Nhiệt độ ngoài trời còn đáng sợ hơn Lục Sanh dự liệu.
Lục Sanh mặc hai lớp quần giữ ấm và quần bông, đế giày lót ba lớp tất len, nhưng  bước  khỏi lầu Đinh Hương, luồng khí lạnh ập  khiến cô hít mạnh một , n.g.ự.c đau như xé rách.