“Các  đến đây chẳng  cũng để lấy đồ hộp !” Tưởng Lan lau nước mắt từ  đất bò dậy, cố chấp   đàn ông trung niên, “Hàn Đại Quốc, đều đen như , ai cũng đừng  ai.”
“Mày cái đồ con nhóc c.h.ế.t tiệt!” Hàn Đại Quốc tức giận túm lấy cổ Tưởng Lan, khuôn mặt đầy thịt dữ tợn, “Con trai tao là dòng dõi duy nhất của nhà họ Hàn! Đồ của nhà họ Hàn đều là của nó! Mày cái đồ lỗ vốn còn  bậy!”
“Sống  nổi thì c.h.ế.t ! Đừng  mơ tưởng đồ của nhà họ Hàn!”
“ , mày là  ngoại tộc, cái gì cũng   phần của mày!” Vợ và con trai của Hàn Đại Quốc cũng  bên cạnh chế giễu.
Nói xong, Hàn Đại Quốc  đầu trừng mắt  Lục Sanh bọn họ, giơ nắm đ.ấ.m đe dọa, “Chúng mày mấy đứa nhóc con mau đặt đồ xuống  cút ! Không thì tao chặt gãy chân hết!”
Lời còn  dứt, Hàn Đại Quốc đột nhiên mở to hai mắt, ôm lấy cổ lắc lắc , vẻ mặt khó tin.
Sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Tưởng Lan tay cầm một con d.a.o rọc giấy dính máu, thở hổn hển từ từ bước tới.
“Đồ hộp của  ba dùng tiền bồi thường của ba ! Tại     thể lấy!” Tưởng Lan đá mạnh một cước  Hàn Đại Quốc.
“G.i.ế.c… g.i.ế.c  !”
Vợ và con trai của Hàn Đại Quốc  cảnh   sợ đến ngây , loạng choạng  chạy  ngoài từ cửa .
Gia đình   ngờ, Tưởng Lan trông  vẻ yếu đuối  dám g.i.ế.c .
“Tiếp tục chất hàng.”
Tưởng Lan cất d.a.o rọc giấy  túi,  đầu đối với Lục Sanh mỉm  gượng gạo.
Lục Sanh nhướng mày, ấn tượng về Tưởng Lan   đổi.
Trên đường về Đại học Kinh, tuyết càng lúc càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-75.html.]
Xe  mắc kẹt  đường cao tốc ngày càng nhiều, cứ cách vài chiếc   thấy một  cứng đờ ở ghế lái.
Âm năm sáu mươi độ,  nhiều động cơ xe  thể khởi động,  ấm trong xe  bật lên    nỡ bỏ xe mà , chẳng mấy chốc sẽ hôn mê vì mất nhiệt.
May mắn là xe của Lục Sanh bọn họ đủ , tuy đường  gập ghềnh, nhưng cuối cùng cũng bình an vô sự trở về Đại học Kinh.
Tuyền Lê
Để tránh phiền phức, Tưởng Lan  tiên chia thành từng đợt dùng túi nilon đen mang phần đồ hộp của  lên lầu, cố gắng  để  khác phát hiện cô và Lục Sanh bọn họ cùng hành động.
Tám phần đồ hộp còn , ba  dùng xe đẩy chở hai chuyến mới mang hết.
Tôn Điềm Điềm  dùng nước lẩu nấu một nồi lẩu thập cẩm, ăn cùng cơm trắng thơm lừng, lập tức xua tan cái lạnh   ba .
Đối với  vụng về nấu nướng, nước lẩu nấu  thứ là món ăn đơn giản nhất  sai.
“Sau khi các  ,  một  ở khoa tiếng Anh tầng hai đột nhiên cởi hết quần áo chạy  ngoài,  lâu  thì c.h.ế.t cóng.”
Tôn Điềm Điềm còn sợ hãi, gắp một miếng sườn lớn để trấn an.
“Hành động gì , thời tiết lạnh như  còn cởi quần áo.” Tiêu Ngọc bối rối, uống một ngụm canh nóng.
“Giai đoạn hạ  nhiệt nặng, hệ thống tim mạch và thần kinh sẽ  tổn thương nghiêm trọng,  thể xuất hiện ảo giác quá nóng, cố gắng cởi quần áo để giảm nhiệt độ cơ thể.” Tuy mặc áo phao dày cộp, nhưng Hứa Diệc   hề tỏ  cồng kềnh, tư thế uống canh đều  tao nhã.
Nếu   tận thế, Lục Sanh  lẽ thật sự thấy  mắt.
“Đây là tín hiệu nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng trong môi trường nhiệt độ thấp, nếu các  xuất hiện tình trạng tương tự thì  lập tức thông báo cho .” Hứa Diệc đẩy gọng kính  sống mũi, trịnh trọng .
Ba  cẩn thận gật đầu.
Ăn cơm xong, Lục Sanh về phòng 403,  bước  cửa   cảnh tượng  mắt  cho đồng tử co rút.
Một sinh vật khổng lồ đang   chiếc giường ấm áp  cô tỉ mỉ bài trí, còn ngáy o o  ngang ngược!
Bộ lông màu xanh xám bóng mượt, chiếc đuôi bông xù tùy ý đung đưa, thỉnh thoảng còn đá một cước  con Vịt bông mà nàng đặt  giường.