Ăn sáng xong, Tôn Duyệt ngoài lấy nước ấm, trong phòng bệnh chỉ còn Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên, hai đang chuyện thì Triệu Miễn gọi điện thoại đến.
Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu thoáng qua, đó cúp điện thoại, đến vài giây , điện thoại sáng lên nữa, Chu Duyên Xuyên vẫn mặt đổi sắc cúp máy.
Bên Chu Duyên Xuyên vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Bên Triệu Miễn nôn nóng đến mức như kiến bò chảo nóng. Anh cũng một đại diện ý, nhưng còn cách nào nữa ? Gần đây lịch trình của Chu Duyên Xuyên kín, cơ bản mỗi ngày đều công việc, hôm nay còn tham gia cuộc họp báo phát ngôn. Giữa trưa mười một giờ là đến nơi , nhưng bây giờ Chu Duyên Xuyên còn đang ở Hàng Châu, thể vội ?
Anh chỉ thể một một gọi điện thoại cho Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên thì ngược , tiếp cũng tiếp trực tiếp cắt đứt, phổi vì tức mà sắp nổi điên , thì đêm qua cùng, cho dù sáng hôm nay lết thì cũng bắt Chu Duyên Xuyên về.
Hà An Nhiên cũng thấy màn hình điện thoại vẫn luôn sáng của Chu Duyên Xuyên.
“Không tiếp ?” Cô tò mò hỏi.
“Không chuyện gì lớn, tiếp tiếp cũng cả.” Chu Duyên Xuyên đang gọt táo cho cô.
“Không chuyện gì mà gọi mãi như ?” Hà An Nhiên rõ ràng là tin.
Chu Duyên Xuyên , đưa quả táo gọt cho cô: “Thật sự việc gì.”
Hà An Nhiên bán tín bán nghi, cắn một miếng táo.
Rất ngọt.
Cuối cùng điện thoại Chu Duyên Xuyên cũng ngừng nghỉ, nhưng điện thoại Hà An Nhiên rung lên một cái.
Cô mở WeChat , là Triệu Miễn nhắn tin cho cô, cô lướt qua. Quả nhiên gọi cho Chu Duyên Xuyên là Triệu Miễn.
Có lẽ Triệu Miễn Chu Duyên Xuyên bức đến mức còn cách nào khác mới gửi WeChat cho cô xin giúp đỡ. Lúc cô thật sự thương cảm cho đại diện như Triệu Miễn. Cô im lặng bỏ điện thoại chỗ cũ, đó ăn hết quả táo gọt cho .
Chu Duyên Xuyên đưa khăn giấy cho cô lau tay, lau xong cô mới mở miệng: “Không còn sớm nữa, mau về .”
Chu Duyên Xuyên sửng sốt: “Về ?”
“Bắc Kinh. Nếu em nhớ lầm, hôm nay vẫn còn công việc.”
Chu Duyên Xuyên: “…”
Cô rõ ràng lịch trình của như lòng bàn tay từ khi nào?
“Lúc em xem lịch trình của .”
Cô cho Chu Duyên Xuyên là bởi vì Triệu Miễn gửi WeChat cho cô. Triệu Miễn sống cũng dễ dàng, trong lòng cô thật sự áy náy. Nghe Triệu Miễn , lúc cô trở về, Chu Duyên Xuyên là một cuồng công việc, bao giờ lùi bất cứ công việc nào, vĩnh viễn đặt công việc ở vị trí đầu tiên.
bây giờ, mỗi ngày đều nghĩ cách để lùi công việc, chỉ hận thể ở ẩn, biến mất khỏi giới giải trí mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-102.html.]
“Được , nhanh , còn Tôn Duyệt ở đây mà, đừng lo cho em.” Hà An Nhiên vươn tay đẩy .
Chu Duyên Xuyên chỉ dùng một đôi mắt sâu thấy đáy cô, gì. Anh như , nào cũng dùng sự im lặng để thế câu trả lời của .
“Lần , việc vì chính , là vì em, ?”
Vẻ mặt Chu Duyên Xuyên thả lỏng một chút.
“Đi , mau về .”
Chu Duyên Xuyên bất đắc dĩ, dậy, bám dính lấy Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên mím môi , đó hôn lên má một cái.
“Được , .”
Khóe môi Chu Duyên Xuyên lộ nụ ngả ngớn: “Chưa .”
Anh đặt tay gáy cô, thở nóng bỏng vây quanh cô, một nụ hôn sâu mạnh mẽ.
“Khụ khụ…” Tôn Duyệt lấy nước về, ai ngờ liền thấy một màn kích thích như , quả thực quá hổ.
Nghe thấy tiếng ho khan của Tôn Duyệt, Hà An Nhiên nhanh chóng đưa tay đẩy n.g.ự.c , nhưng vẫn còn càn môi cô thêm nửa phút nữa mới buông . Lúc mặt Hà An Nhiên hồng .
“Anh đây, việc thì nhất định gọi cho , ?” Anh tựa trán với cô, bình hô hấp.
“Vâng , .” Hà An Nhiên nhanh chóng gật đầu.
Lúc Chu Duyên Xuyên mới buông cô , thẳng , đó xoay , đối mặt với Tôn Duyệt mà mặt thèm đỏ, nhịp tim bình , ngay cả giọng cũng khôi phục bình thường.
“An Nhiên đành phiền em, cảm ơn.” Anh gật đầu với cô .
Tôn Duyệt cũng mau chóng gật đầu với : “Nào phiền, phiền, phiền.”
Chu Duyên Xuyên cảm ơn với cô , xoay Hà An Nhiên thêm một cái, lúc mới đeo khẩu trang rời .
Sau khi Chu Duyên Xuyên , Tôn Duyệt lập tức đặt bình nước giường bệnh, bên cạnh Hà An Nhiên. Sắc đỏ mặt Hà An Nhiên tan ít, nhưng môi vẫn còn dấu vết hôn rõ ràng.
“Không ngờ đấy, thì Chu Duyên Xuyên như thế .”
Hà An Nhiên nghẹn : “Nếu thì cho rằng Chu Duyên Xuyên là như thế nào?”
“Ừm, vẫn luôn cho rằng Chu Duyên Xuyên là cái loại cấm dục , gần nữ sắc.”