“Ừ?”
“Còn nhớ câu hỏi hỏi em , giờ em trả lời .”
Đôi môi Hà An Nhiên đóng mở vài , nhẹ giọng .
“Có.”
...
Lần Hà An Nhiên ở Chiết Giang gần một tuần, cho đến khi cơ thể Thẩm Bội Tuệ khôi phục đáng kể, cô mới về Bắc Kinh.
Trước khi về Bắc Kinh, cô Thẩm Bội Tuệ cùng cô Bắc Kinh ở vài ngày nhưng Thẩm Bội Tuệ cự tuyệt, bà một thời gian nữa sẽ đến, Hà An Nhiên cũng cưỡng ép, đáp ứng với bà .
Ngày cô về Bắc Kinh là Tống Trân đến đón cô.
“Cô Thẩm chứ?” Tống Trân lái xe hỏi cô.
“Ừ, khá hơn nhiều , giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không thì , rốt cuộc thì tuổi cũng lớn , vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều mới .
Hà An Nhiên thở dài một : “Mình cũng với bà , nhưng bà .”
“Cô bướng bỉnh, hai hổ là con, bướng bỉnh như .” Tống Trân .
“Cậu cũng đừng chỉ , gần đây mạng, fan của và Tề Nghiễm Ninh ồn ào huyên náo hết cả lên, chuyện là như thế nào?”
Hà An Nhiên nhớ mấy hôm lúc cô lướt Weibo, bỗng nhiên thấy tên Tống Trân hot search, vốn cô còn cho rằng chỉ là nghệ sĩ cùng tên, nhưng thấy cái tên Tề Nghiễm Ninh ở phía , cô thể khẳng định, chắc chắn là Tống Trân mà cô quen. Bấm thì thấy tin tức của Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh tưởng chừng như sắp che trời lấp đất, thở của gian tình xuyên qua cả màn hình.
Tống Trân bất đắc dĩ cô.
“Sao cũng tin mấy cái tin tức bên lề nhàm chán , chỉ là tuyên truyền mà thôi.”
“Tuyên truyền?”
“Không , vì Cẩm Tú mà tuyên truyền, cọ nhiệt độ khi công chiếu.”
“Vậy , thật, ý gì đó với Tề Nghiễm Ninh…”
Tống Trân nghiêng đầu cô, hề e dè : “Là đồ ăn của .”
Hà An Nhiên sửng sốt, cô vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, đúng là ngờ cô thừa nhận nhanh như .
“Không thể nào, thật chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-54.html.]
“Lừa gì, quen từ nhỏ , cho một chút về mấy chuyện của , nhiều chút.”
“Anh , thật sự ngứa mắt . Cậu , đại học mà còn sợ bóng tối, dám đêm một , mỗi đến nhà Chu Duyên Xuyên, tối nào và Chu Duyên Xuyên cũng đưa về.”
“Không thể nào, lớn mà còn sợ bóng tối?” Tống Trân nhịn , đúng là ngờ đấy.
“Còn nữa, nhớ lúc học cao trung, ngày lễ Tình Nhân, nữ sinh tặng cho một hộp chocolate.”
“Mình mà, ưu tú như , nhận chocolate cũng bình thường.”
“Cậu cứ hết , thật nữ sinh đưa chocolate cho , mà là nhờ đưa cho Chu Duyên Xuyên. tưởng đưa cho , thế là ăn luôn, đó hỏi , chocolate thế nào, liền ăn .”
“Vậy nữ sinh tưởng là Chu Duyên Xuyên ăn?”
“Không , đào hố Chu Duyên Xuyên luôn , nữ sinh lì lợm bám dính lấy Chu Duyên Xuyên hơn một tuần, Chu Duyên Xuyên cũng hiểu vì . Sau khi nguyên nhân, cả một tuần Chu Duyên Xuyên cũng cho sắc mặt , đó tự bỏ tiền mua một hộp chocolate đưa cho cô gái đó, hơn nữa giải thích xin với , nữ sinh đúng là lợi hại, ăn hết một hộp chocolate ngay mặt , ném hết giấy gói lên Tề Nghiễm Ninh, , lúc đó mất mặt chết.”
“Ha ha ha ha ha……” Tống Trân đến mức đau bụng.
“ , thích , chuẩn bây giờ?”
“Cái gì mà bây giờ, đương nhiên là …” Tống Trân động tác thu tay túi.
“Cậu nắm chắc thắng lợi như ?”
“Không , là ai, là Tống Trân đấy.”
“Tề Nghiễm Ninh cũng dễ câu như , nếu là bảo đảm thể câu , nhưng bây giờ, cũng còn giống nữa.”
Trước Tề Nghiễm Ninh là một thiếu niên đơn thuần ngây thơ, cẩn thận đụng tới con gái thì mặt sẽ đỏ lên.
“Cái thì gì. Hơn nữa thích bây giờ, tuy tiếc là tham dự thanh xuân của , nhưng bỏ qua tương lai của , dễ gì mới thích một , nhưng nếu thật sự thích một thì khó buông tay, dù thì Tề Nghiễm Ninh, nhất định .”
Hà An Nhiên Tống Trân, cô Tống Trân nghiêm túc, quen cô nhiều năm như , đương nhiên cô cô là thế nào, chính là cái loại đ.â.m tường thì chịu đầu.
Thật trong lòng cô, cô vẫn hâm mộ Tống Trân, tiêu sái (phóng khoáng) tùy ý.
Buổi tối, Hà An Nhiên cùng Tống Trân ăn cơm tối xong mới trở về, Tống Trân đưa cô đến tầng.
“Mình đây.”
“Ừ, lái xe chậm một chút.”
“Biết .”
Hà An Nhiên thấy Tống Trân lái xe khỏi tiểu khu mới xoay lên tầng.
Về đến nhà cô mới nhớ , Chu Duyên Xuyên mang Yoyo . Lần đó khi về, cô mới nhớ Yoyo còn đang ở nhà nên bảo Chu Duyên Xuyên mang nó về chăm sóc.