Anh tìm Hà An Nhiên trong góc, cô xổm mặt đất, ngón tay vẽ vòng tròn sàn nhà. Anh gọi cô, cô ngẩng đầu , trong mắt là sự mơ màng, vẻ là say gì nữa .
Anh nâng cô dậy, cô còn an phận lộn xộn, cuối cùng thật sự còn cách nào, chỉ thể cõng cô lên.
Tống Trân ném cô cho cùng Tôn Duyệt về, khi đó Tống Trân yên tâm với .
Anh cứ cõng cô như , khung xương cô nhỏ, còn gầy, ở lưng cũng bao nhiêu trọng lượng. Cô ghé lưng , gác đầu vai , trong miệng phả mùi rượu nhàn nhạt.
Khi đó, đầu tiên hy vọng con đường thể dài hơn một chút, cho dù điểm cuối, vẫn sẽ nguyện ý cõng cô .
“Chu Duyên Xuyên…” Cô nhẹ giọng nỉ non.
“Cái gì?” Anh rõ cô gì, vì thế hỏi .
“Em… Rất nhớ … Chu Duyên Xuyên… Em nhớ … Rất nhớ …”
Bước chân của Từ Diễm dừng , rõ.
Chu Duyên Xuyên.
Người cô nhắc mãi trong miệng là Chu Duyên Xuyên.
Đối với cái tên Chu Duyên Xuyên cũng xa lạ. Nữ sinh trong lớp dường như nhắc mãi tên , đàn ông hai mươi bảy tuổi đề danh ảnh đế - Chu Duyên Xuyên. Ngay cả nam sinh trong ký túc xá cũng xem phim điện ảnh của Chu Duyên Xuyên, mỗi một bộ phim điện ảnh của , họ đều sẽ rạp xem.
Anh quen cô lâu như , rõ Hà An Nhiên sẽ hâm mộ khác. Anh thể xác định Chu Duyên Xuyên trong miệng cô là ảnh đế Chu Duyên Xuyên , nhưng thể chắc chắn, trong lòng Hà An Nhiên khác.
Sau đó, Hà An Nhiên tỉnh liền quên hết chuyện hôm đó, chỉ là bắt đầu từ đó, cô còn chạm rượu nữa. Anh cũng nhắc đến những lời cô hôm đó mặt cô. chuyện tối hôm đó, chẳng thể nào quên , cố ý nhắc đến cái tên Chu Duyên Xuyên mặt cô Thẩm, kết quả cô Thẩm phản ứng ngoài sức tưởng tượng của .
Thì , Chu Duyên Xuyên trong miệng cô đêm đó chính là ảnh đế Chu Duyên Xuyên, ngày đó cô uống say như nhưng trong miệng vẫn nhắc mãi tên của . Rốt cuộc là trong lòng cô, quan trọng đến mức nào mà thể khiến cô uống say vẫn quên .
Anh thức đêm xem hết tất cả bộ phim điện ảnh của Chu Duyên Xuyên. Anh thể thừa nhận, Chu Duyên Xuyên là đàn ông mị lực, khí chất toát là thứ mà một thằng nhóc đang học thể so sánh với.
“Từ Diễm, chúng thu âm .” Triệu Thanh ở bên ngoài gọi .
Từ Diễm đặt ly nước lạnh trong tay xuống, lên, ngoài.
“Đến đây.”
...
Hà An Nhiên thu dọn đồ đạc, đó liền chuẩn ngủ, cô tắt đèn phòng khách phòng ngủ thì bỗng nhiên, cô dừng bước .
Cô mơ hồ tiếng mở khóa.
Cẩn thận kỹ, thật sự là tiếng mở khóa, bao nhiêu buồn ngủ lập tức tan biến hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-56.html.]
Cô khỏi nuốt nước miếng. Tối , ai sẽ cạy khóa nhà cô, chắc là trộm chứ, tuy rằng đây là tiểu khu mới nhưng trị an vẫn luôn tồi, huống gì nhà cô còn ở tầng năm.
đó cũng thể mở cửa , bởi vì Hà An Nhiên một thói quen, chính là mỗi tối khi khóa cửa sẽ cắm chìa khóa ổ khóa, cho nên ở ngoài sẽ cắm khóa .
Cô càng nghĩ càng sợ, khỏi nắm chặt điện thoại trong tay, run rẩy gọi cho Chu Duyên Xuyên. Tuy cô giờ nước xa cứu lửa gần, nhưng vì , cô vẫn theo bản năng gọi điện thoại cho .
Đầu nhanh nhận máy, điện thoại thông, cô liền nhịn mà run rẩy với .
“Chu Duyên Xuyên, cạy cửa nhà em!”
Đầu im lặng vài giây.
“Em mở cửa .”
“Cái… Cái gì?” Hà An Nhiên lắp bắp.
“Đừng sợ, là .”
“Sao?”
Hà An Nhiên mở cửa, quả nhiên là thấy Chu Duyên Xuyên ngoài cửa, trong tay đang cầm hành lý, mặc một chiếc áo gió, vẻ mặt phong trần, sự mệt mỏi mặt thể nào che dấu .
“Sao về ?” Cô kinh ngạc hỏi .
“Ghi hình xong liền về đây.” Anh kéo va li , lúc còn mang theo cả gió lạnh bên ngoài, Hà An Nhiên khỏi co rúm .
Lạnh quá.
Chu Duyên Xuyên nhanh chóng đưa tay đóng cửa , thấy chìa khóa cắm trong ổ khóa. Thảo nào ở bên ngoài thế nào cũng mở cửa , mệt cho cô còn cắm chìa khóa bên trong.
Hà An Nhiên điện thoại, giờ gần mười hai giờ .
“Trễ thế ở đó nghỉ ngơi một đêm về?”
Chu Duyên Xuyên , đặt hành lý sang một bên, giang tay ôm lấy cô.
Hà An Nhiên ôm, cơ thể lập tức cứng đờ, bên trong cô mặc bra!
cô thả lỏng nhanh, bởi vì cái ôm của Chu Duyên Xuyên ấm, còn mùi hương quen thuộc mà cô thích.
Chu Duyên Xuyên vùi đầu cổ cô.
“Bởi vì nhớ em, nhớ đến điên , gặp em đến điên , cho nên về.”