Giống như lửa , vô cùng nóng bỏng.
Hô hấp của Chu Duyên Xuyên cũng bắt đầu bất , tuy rằng ôm cô, nhưng dù thì cũng mang áo khoác dày cho nên cảm nhận gì lắm, nhưng bây giờ gần sát như khiến tâm trí khỏi nhộn nhạo.
Anh cảm nhận sự mềm mại của cô, đồng thời cũng cảm nhận cả cô cứng đờ.
“Em đang nghĩ gì đó?” Anh gác cằm lên đỉnh đầu Hà An Nhiên, hỏi cô.
“… Không nghĩ gì cả.” Hà An Nhiên trong lòng , nhỏ giọng .
Chu Duyên Xuyên trêu chọc cô: “Thật ?”
Hà An Nhiên lúng túng.
“Thật!” Nói xong, qua vài giây, cô chèn thêm một câu.
“Còn thật hơn cả vàng.”
“Em cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi ?”
Hà An Nhiên cảm thấy tai bắt đầu nóng lên, tự nên dứt khoát ngậm miệng lời nào.
Chu Duyên Xuyên im lặng mỉm , đó kéo chăn lên cao hơn một chút, che chắn cô khỏi khí lạnh.
“Anh buồn ngủ .” Chu Duyên Xuyên đột nhiên với cô.
Hà An Nhiên ngẩng đầu lên từ cánh tay , vươn tay che mắt .
“Vậy nhắm mắt ngủ .”
“Ừ.”
Anh thật sự buồn ngủ, ghi hình cả một ngày, đó hề nghỉ ngơi một phút trở về, một mỏi mệt.
Chu Duyên Xuyên cầm tay cô, đặt môi , nhẹ nhàng hôn một cái.
“Ngủ ngon, cô bé của .”
...
Giấc ngủ của Hà An Nhiên thoải mái, lúc cô mở mắt , đập mắt là Chu Duyên Xuyên. Anh đang đưa lưng về phía cô, cúi đầu, chắc là đang thắt dây ở quần thể thao.
Cô từng đường cong rõ ràng của cơ bắp lưng , khỏi say mê, Chu Duyên Xuyên chính là kiểu mặc quần áo gầy, cởi quần áo thịt. Nhìn kỹ hơn thì lưng Chu Duyên Xuyên nhiều vết sẹo, màu của những vết sẹo thì chắc cũng vài năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-58.html.]
Chu Duyên Xuyên thắt dây xong, xoay liền đối mặt với ánh mắt của Hà An Nhiên, mím môi khẽ: “Tỉnh ?”
Hà An Nhiên để ý đến , cảm thấy kì lạ, trong mắt cô lập loè gì đó, thấy rõ ràng. Cô dậy khỏi giường, ngoắc ngoắc ngón tay với . Chu Duyên Xuyên rõ cô gì nhưng vẫn qua.
“Sao…”
Anh còn hết câu, Hà An Nhiên nhào đến, theo bản năng duỗi tay tiếp cô, cơ thể mềm mại của cô cứ như chui n.g.ự.c .
Hà An Nhiên vươn tay ôm lưng , đó sờ lên những vết sẹo đó của . Tay cô lạnh lẽo, sờ những vết sẹo khiến cơ thể cứng đờ, nhưng đó cũng nhanh chóng thả lỏng.
“Sao thế?”
“Mấy vết sẹo của …”
“Đều là lúc đóng phim cẩn thận thương, nhưng mà .”
Lúc phim nhiều động tác khó, đặc biệt là mấy động tác võ thuật, nhưng bao giờ dùng đóng thế, dù là động tác nguy hiểm thế nào cũng tự , cho nên xác suất thương lớn hơn nhiều so với các diễn viên khác trong đoàn phim.
Cơ bản thì ngày nào phim cũng sẽ thương, mà cũng chỉ xử lý qua loa một chút. Ngày hôm mang theo vết thương tiếp tục phim, cho nên vết thương mới cứ chồng lên vết thương cũ, từng tầng từng tầng, lâu ngày lưng cũng lưu sẹo.
Bởi vì việc , Triệu Miễn chỉ với một , nên sử dụng đóng thế một cách thích hợp, đừng để bản vất vả như , nhưng luôn cự tuyệt. Lúc đó chỉ là một mới, nếu thể nỗ lực, trả giá gấp bội bình thường, mà thể cao, thể để cô thấy ?
“Đau… Đau lắm đúng ?” Giọng Hà An Nhiên nghẹn ngào.
“Không , giờ đau nữa.” Anh cảm nhận cảm xúc của cô lắm, vươn tay vỗ lưng cô nhẹ nhàng an ủi.
Hà An Nhiên vươn tay đẩy , nghiêm túc : “Chu Duyên Xuyên, là của em, từ đầu tới cuối, đều là của em, cho nên em cho phép thương, !”
Chu Duyên Xuyên ngẩn , Hà An Nhiên nghiêm trang tuyên cáo chủ quyền, khỏi bật , trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Được, em hết.”
Nghe thấy đáp án lòng, Hà An Nhiên vui vẻ mặt, cô hôn lên môi một cái như khen thưởng.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đôi môi đỏ thắm, dụ hoặc nên lời.
Chu Duyên Xuyên lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, cô gái của luôn bản lĩnh khiến động tình, giống như bây giờ, nhất định là cô bao nhiêu câu dẫn. Chẳng lẽ cô đàn ông buổi sáng là thể trêu ?
Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thể nữa, nếu thì thật sự sợ thể khống chế chính , sẽ ăn cô.
Anh xoay , cầm lấy áo phông và áo khoác bên cạnh mặc .
“Dậy mặc quần áo , bữa sáng.”