Lúc cô đầu , rõ ràng là Chu Duyên Xuyên thở dài nhẹ nhõm một . May là cô tiếp tục truy hỏi, nếu thì chắc chắn giấu nổi.
Chu Duyên Xuyên nhớ đến chuyện hôm đó ở bệnh viện, hôn trộm cô thì Thẩm Bội Tuệ bắt gặp, còn nhớ rõ vẻ mặt khiếp sợ của Thẩm Bội Tuệ lúc đó.
Bà hỏi : “Con và An Nhiên là ?”
Chu Duyên Xuyên trả lời hề dấu diếm: “Cô Thẩm, con yêu An Nhiên.”
Lúc Thẩm Bội Tuệ nghiêm túc với , đây là đầu tiên Chu Duyên Xuyên thấy bà nghiêm túc như .
Bà với : “Con nghiêm túc chứ?”
Anh Hà An Nhiên đang ngủ say, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
“Cô Thẩm, con dám gạt cô, con yêu An Nhiên, thật sự yêu cô .”
Khi đó Thẩm Bội Tuệ cúi đầu, bà im lặng trả lời, cũng mặt bà bao lâu.
Sau đó, mới thấy giọng Thẩm Bội Tuệ: “Duyên Xuyên, từ nhỏ cô thương con, nếu con nghiêm túc, cô thể đồng ý để các con ở bên , nhưng nếu con chỉ vui đùa một chút thì cô hy vọng con nên rời …”
“Cô Thẩm, con thật sự yêu An Nhiên, cho dù chấp nhận, con cũng đáp ứng với cô , sẽ mãi mãi ở cạnh cô , tất cả những gì của cô , con đều giúp cô bảo vệ”
...
Trong nhà hai đều , cho nên chỉ còn một Thẩm Bội Tuệ. Bà rảnh rỗi việc gì liền chuẩn quét dọn nhà vệ sinh, ai ngờ bà chuẩn dậy, chuông cửa liền vang lên.
Bà đến cửa, vốn tưởng là hai đứa Chu Duyên Xuyên quên gì đó, kết quả mở cửa , bà liền sững .
“Ức Từ…” Thẩm Bội Tuệ lẩm bẩm gọi bà .
Triệu Ức Từ ngoài cửa, một lời, chỉ bà.
Không qua bao lâu , Thẩm Bội Tuệ kiềm chế nữa, tiến lên ôm bà . Thẩm Bội Tuệ ôm, Triệu Ức Từ vốn còn đang mặt lạnh liền buông xuống, cũng vươn tay ôm bà.
Thật nếu Thẩm Bội Tuệ đến ôm bà , Triệu Ức Từ cảm thấy cũng sắp nhịn nữa .
Đối với Triệu Ức Từ và Thẩm Bội Tuệ, hai đều là quan trọng nhất trong tuổi thanh xuân của , cùng qua những năm tháng của tuổi trẻ.
Triệu Ức Từ vươn tay đẩy bà , đó tự phòng khách, bà ném túi xách, khoanh tay sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-72.html.]
“Thẩm Bội Tuệ, đôi khi thật sự cảm thấy là hề trái tim.”
Thẩm Bội Tuệ tự đuối lý, cũng dám phản bác , bà rót một ly nước, đặt mặt bà .
“Mình , tim phổi, bạch nhãn lang [1] .”
[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Cậu còn là bạch nhãn lang , lúc là , tim là từ đá , vì vỗ về mãi nó cũng nóng?” Giọng Triệu Ức Từ khỏi cất cao thêm mấy độ, nhưng hốc mắt đỏ lên.
“Xin , Ức Từ…”
“Cậu cần xin với , nào cũng xin , lúc cảm thấy với , lúc nghĩ sẽ lo lắng cho ?” Triệu Ức Từ chen ngang Thẩm Bội Tuệ.
Thẩm Bội Tuệ mấp máy môi, bà giải thích, nhưng phát hiện, nên một lời giải thích.
“Cậu gì thì xem.”
“Mình, …”
“Quên , cũng cũng chỉ xin với thôi, nhưng mà xin thì cũng gì với .” Giọng Triệu Ức Từ vô lực.
Thẩm Bội Tuệ cầm tay Triệu Ức Từ, phát hiện tay bà lạnh lẽo lạ thường.
“Ức Từ, giờ gì cũng ích gì cả, nhưng thật sự xin .”
“Được , cũng trách , chỉ là chúng còn là những cô bé mười bảy tuổi nữa. Sau dù thì thể với , cho một phương thức liên hệ thôi ?”
Trong lòng Triệu Ức Từ, ngoại trừ nhà, Thẩm Bội Tuệ là quan trọng nhất.
Thẩm Bội Tuệ và Triệu Ức Từ quen từ sơ trung.
Triệu Ức Từ sinh trong một gia đình khá giả, trong nhà cũng chỉ bà là con gái nên cưng chiều, cũng kiêu ngạo. Cho đến khi gặp Thẩm Bội Tuệ, một học sinh đến từ phía Nam.
Còn nhớ lúc bà đến, nhỏ gầy, chỉ như một cây đậu đỏ.
Thẩm Bội Tuệ nhỏ gầy nhưng khí chất, hơn nữa từ nhỏ bà học mỹ thuật nên sinh sẵn một vẻ dịu dàng, cũng lòng thầy cô giáo. Thầy cô giáo thích những học sinh ngoan ngoãn, mà Thẩm Bội Tuệ chính là loại .
Cho đến khi hai họ trở thành bạn bè, ngẫm thì cũng khó thể tưởng tượng. Đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh với học sinh ngoan ngoãn, ai cũng thấy hợp , nhưng bà và bà ngoài dự đoán trở thành bạn bè, quan hệ giữa hai đến mức ai chen lọt.
Bà và bà hiểu tận gốc rễ của , thấy lúc đối phương tỏa sáng nhất, cũng thấy lúc đối phương chật vật nhất. Hai lúc vui vẻ thể , lúc mệt mỏi cũng thể ôm bật .