Tề Nghiễm Ninh cô hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu: “Không , tối nay ăn cơm ở nhà.”
Sắc mặt Tống Trân lúc mới hòa hoãn : Vậy ăn?”
“Cô Thẩm về , tối nay ăn ở nhà lão Chu.”
Lão Chu?
Chu Duyên Xuyên?
Trên mặt Tống Trân chút mất mát, cô gì, chỉ cúi đầu yên lặng kéo vạt áo của .
Tề Nghiễm Ninh dáng vẻ của cô vô cùng đáng thương, giống như vứt bỏ , mà chính là vứt bỏ đó. Anh suy nghĩ một lát, nếu thì tối nay vẫn về nhà ăn?
Ngay khi chuẩn mở miệng, giọng Chu Duyên Xuyên truyền đến từ phía : “Tống Trân, là tối nay cùng , An Nhiên cũng ở đó.”
Nghe thấy Chu Duyên Xuyên , Tống Trân lập tức ngẩng đầu lên: “Anh Chu, thật ?”
“Đương nhiên là thật, cũng thiếu một cái bát và một đôi đũa cho em.” Chu Duyên Xuyên .
Tống Trân lập tức vui vẻ mặt: "Chúng thôi."
Nói xong, mấy họ cùng bên ngoài.
Vừa tới cửa, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, điện thoại của cô đang ở trong phòng quần áo, cô lấy, vì thế cô đưa túi xách trong tay cho Tề Nghiễm Ninh.
“Giúp em cầm một chút, em quên lấy điện thoại .”
...
“Haizz, cũng Từ Diễm khi nào mới thể trở .”
“Không , ở bệnh viện mấy ngày .”
Bùi Nhạc đang chuẩn rời thì thấy hai nhân viên đang đến Từ Diễm, cô dừng bước theo bản năng.
“Vừa hai cô gì?”
Hai nhân viên Bùi Nhạc đột nhiên xuất hiện hoảng sợ.
“Bùi… Bùi Nhạc…”
“ hỏi hai cô, các cô gì, các cô Từ Diễm nào?”
Một nhân viên trong đó nhanh chóng phản ứng , cô mở miệng : “Chính là đại thần phối âm Từ Diễm, gần đây hình như giọng vấn đề nên viện.”
Giọng?
Đầu óc Bùi Nhạc trống rỗng, cô buông nhân viên , đó nhanh chóng chạy bên ngoài.
Tống Trân lấy điện thoại xong, phía ngoài thì thấy tiếng bước chân dồn dập phía , cô đầu theo bản năng.
Là Bùi Nhạc.
Bùi Nhạc giống như là thấy cô , trực tiếp lướt qua cô như một cơn gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-74.html.]
Cô ngơ ngác Bùi Nhạc, cảm thấy khó hiểu, cô gì mà chạy nhanh như , kết thúc chụp nhưng cũng đến mức vội vàng chạy về nhà như thế chứ.
“Hình như Bùi Nhạc quan tâm Từ đại thần, ?”
“Ừ, đến Từ đại thần, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
“Sẽ JQ chứ?”
“Nói chừng đấy.”
Vừa lúc hai nữ nhân viên qua, Tống Trân đoạn đối thoại của hai cô liền hiểu . Từ đại thần trong miệng hai cô , cái khiến Bùi Nhạc chạy còn nhanh hơn thỏ, tám chín phần là Từ Diễm.
Cô Bùi Nhạc biến mất trong hành lang. Có lẽ Bùi Nhạc còn quên Từ Diễm…
Lúc Tống Trân đến đại sảnh, mấy họ chỉ còn chờ cô.
“Ngại quá, em tới chậm.”
“Không .”
Bốn cùng ngoài, , Tống Trân liền thấy một nhà bốn cách đó xa.
Một nam một nữ, còn hai đứa trẻ, một bé và một cô bé. Người phụ nữ mấy họ cũng xa lạ, là Lâm Giang Nam.
Người đàn ông bên cạnh cô cùng với hai đứa trẻ thì càng cần , một là chồng cô , hai đứa trẻ là con cô .
Khương Trừng, Lâm Giang nam.
Đôi vợ chồng nổi danh ân ái trong giới giải trí, kết hôn tám năm nhưng vẫn luôn tình cảm, là đối tượng hâm mộ của bao nhiêu . Hơn nữa còn một đôi trai gái thông minh hiểu chuyện xinh , đúng là đạt thành công lớn trong cuộc đời.
“Hâm mộ quá.” Tống Trân lẩm bẩm.
Ba cũng thấy một nhà bốn Khương Trừng.
“Bọn họ bao nhiêu hâm mộ .” Hà Tụng Nghị , cô thể hâm mộ , đây cô cũng ăn cẩu lương của hai họ. Tình yêu nhất chắc là giống như vợ chồng Trừng Nam .
...
“Cũng gần đây Từ Diễm thế nào .” Tôn Duyệt vẽ lầm bầm.
Hà An Nhiên ngừng tay, ngẩng đầu cô : “Cậu ý gì, thế?”
“Từ Diễm viện, ?” Tôn Duyệt buông bút, chút giật .
Hà An Nhiên mờ mịt, Từ Diễm với cô, cô cũng . Cẩn thận nghĩ , từ cuộc điện thoại đó, hai còn liên hệ gì nữa, cô vẫn luôn cho rằng gần đây bận việc quá nên liên hệ với cô, cô cũng quấy rầy .
“Không , với .”
Tôn Duyệt ngẫm nghĩ, : “Có thể là lo lắng, viện liên quan đến giọng của , cũng khác thôi.”
“Giọng , nghiêm trọng lắm ?”
“Cụ thể thì cũng rõ lắm.”
Hà An Nhiên bản thảo giấy, đột nhiên vẽ nổi nữa. Cô cầm lấy điện thoại bàn, nhắn cho Từ Diễm một tin nhắn.