“Cậu… hết ?” Giọng Hà Tụng Nghị run rẩy, trái tim tựa như rớt một cái động đáy.
“Ừ.”
“Từ khi nào?”
“Mấy hôm .”
“Nếu mấy hôm , vì đến tìm ?” Rõ ràng là , vì còn như ?
“Bởi vì đang đợi thẳng thắn với .”
Chu Duyên Xuyên dứt lời, nước mắt Hà Tụng Nghị liền rơi xuống, nhưng cô cuống quít lau , chà mạnh đôi mắt . Cô thể rõ tâm tình giờ phút của nữa, đầu tiên cô hổ đến mức chỗ dung như .
“Vậy … Có hận …” Lúc cô những câu đó, cổ họng dường như nghẹn ứ .
“Không hận.”
Hà Tụng Nghị đột nhiên bật , nụ với vài phần bất đắc dĩ, cùng vài phần tự giễu.
“Vậy mà hận , khiến hai vô duyên vô cớ chia xa suốt bảy năm, mà hận ?”
Vấn đề cô cũng từng hỏi Hà An Nhiên, cô định tìm kiếm sự an ủi trong lòng, chỉ là cô câu trả lời của giống Hà An Nhiên , kết quả sự thật chứng minh hết thảy.
“Hận thì ích gì, hận là thể bù đắp bảy năm mất cô , đáp án là thể, cho nên cũng cần hận , cũng chỉ là thất vọng mà thôi.”
“Cậu , câu hỏi cũng hỏi An Nhiên, cô trả lời như thế nào ?”
Chu Duyên Xuyên lắc đầu.
“Cô trả lời giống hệt như , hận, cô gì mà hận với hận, cũng thời gian rỗi mà hận , hai đối với cũng thật nhân từ.” Hà Tụng Nghị cúi đầu, lẩm bẩm tự .
Chu Duyên Xuyên cô , ánh mắt thâm thúy đen nhánh, khóe môi mím , biểu tình gì khác nữa.
“Tụng Nghị, về chúng vẫn nên giữ cách .”
Giây phút , tâm Hà Tụng Nghị tựa như tro tàn. Rõ ràng là tất cả, nhưng vẫn giữ cho cô một chút tôn nghiêm cuối cùng. Cô đây là điểm mấu chốt của Chu Duyên Xuyên.
Sau một lúc lâu, cô gật đầu, trong cổ họng nghẹn ứ phát một chữ “ừ”.
...
Giữa trưa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc bắt đầu việc.
Sau khi bản thảo chủ đề biển cả định , đồng tâm hiệp lực bắt đầu phác họa những nét cơ bản tường trắng. Để tiện cho các cô việc, nhân viên của làng du lịch dọn dẹp xong khi các cô nghỉ ngơi.
Tháng năm ở Hàng Châu nóng lạnh, thời tiết khá , ngẫu nhiên sẽ gió mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-91.html.]
“An Nhiên, điện thoại.” Tôn Duyệt gọi Hà An Nhiên.
Bởi vì lúc việc bất tiện nên điện thoại của cô đặt trong lều nghỉ ngơi, lúc gần chỗ Tôn Duyệt phụ trách.
“Ai thế?”
“Tống Trân.”
“Được , đến đây.” Hà An Nhiên tới chỗ thùng nước để rửa sạch tay, đó lều nghỉ ngơi.
“Alo.”
“An Nhiên An Nhiên, show phỏng vấn của Chu xem ?” Tống Trân vẻ vô cùng kích động.
“Có.”
“Mình cũng xem, đúng là quá kích động, đây là Chu công khai nha, mau mau, lúc đó tâm tình gì?”
“Tâm tình gì chứ?”
“Đừng bộ, là vô cùng cảm động, vô cùng hạnh phúc ?”
Hà An Nhiên mỉm , thật lúc đó cô cảm động, hạnh phúc, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Chu Duyên Xuyên là nhân vật công chúng, nhất cử nhất động đều sẽ chú ý, cô nếu công khai, cô sẽ đối mặt với cái gì, sợ hãi, chỉ là cô còn chuẩn sẵn sàng.
“Sao gì?” Tống Trân ở đầu bên bắt đầu lẩm bẩm.
“Cậu cũng đừng , chuyện của .” Hà An Nhiên xổm xuống, hỏi tiếp tục vẽ.
“Mình thì gì mà .” Tống Trân yếu ớt , nhắc đến chuyện của liền ủ rũ.
“Xem ngữ khí của , vẻ tình hình gần đây quá lạc quan nha.”
“Aiz...Thảm nỡ .”
Tống Trân kể chuyện cưỡng hôn Tề Nghiễm Ninh cho Hà An Nhiên, Hà An Nhiên xong, kinh hoàng đến mức rớt luôn bút vẽ tay.
“Cậu cưỡng hôn… Anh … Vậy phản ứng gì?”
“Thì cứ ngây , còn phản ứng thì chạy .”
Khóe môi Hà An Nhiên giật giật. Cái loại chỉ cưỡng hôn , mà còn chiếm tiện nghi xong liền chạy.
“Vậy bây giờ thái độ gì?”
“Không là nghĩ nhiều nữa, cứ cảm thấy bây giờ cố ý vô tình đều giữ cách với , đề phòng như đề phòng cướp .” Tống Trân bất đắc dĩ.
Hà An Nhiên sờ cằm: “Vậy giờ định thế nào?”