Người Vợ Bị Lãng Quên - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-28 12:03:10
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc sườn xám màu xanh ngọc bích là một trong ít những bộ đồ còn nguyên vẹn trong tủ quần áo của . Dì Lan cẩn thận là phẳng từng nếp, nhưng vẫn cảm thấy như đang mặc một bộ đồ mượn, một vai diễn thuộc về . Tạ trạch luôn những buổi tiệc xa hoa như , nhưng luôn là một khách mời mà đến, đúng hơn là một bóng ma vô hình. Đêm nay, bữa tiệc tổ chức tại tư gia của Lạc lão gia, một buổi tiệc hoành tráng tập hợp giới thượng lưu Thượng Hải. đến đây theo lời mời của Lạc Giai Vi, nhưng trong thâm tâm, ý đồ gì đó. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng nhạc jazz du dương quyện với tiếng xôn xao, và mùi nước hoa xa xỉ nồng nặc khiến cảm thấy ngột ngạt.

ở một góc khuất, cố gắng hòa bức tranh ồn ào của những tiếng và ly rượu va . Bỗng, một giọng quen thuộc vang lên bên tai, khiến ly rượu tay suýt chút nữa rơi xuống. "Nguyệt Nguyệt? Lâu gặp."

đầu . Phùng Duy An. Hắn xuất hiện trong bộ vest sáng màu, nụ vẫn khéo léo và ánh mắt vẫn ẩn chứa sự tính toán. Hắn còn là thư sinh ngây thơ ngày nào. nhận mùi nước hoa quen thuộc, mùi bạc hà và thuốc lá, thứ mùi từng nghĩ quên.

"Nguyệt Nguyệt, em dạo ? Anh em... ờm... kết hôn ." Phùng Duy An giả bộ quan tâm, giọng vẻ tiếc nuối, nhưng ánh mắt dò xét từ xuống .

"Đã kết hôn , Phùng thiếu gia. Chuyện cũ, nhắc gì?" đáp, giọng lạnh nhạt.

"Sao thể là chuyện cũ chứ? Tình cảm của chúng ... vẫn luôn nhớ. Mà , em sống ở Tạ gia ? Nghe Tạ thiếu gia ít khi về nhà, em... cần giúp gì ?" Hắn , cố ý hạ thấp giọng, đôi mắt liếc xung quanh như dò xét. , đang moi thông tin.

khẩy: "Cảm ơn ý của Phùng thiếu gia. Tạ gia . cần ai giúp cả."

Chưa kịp dứt lời, một giọng châm chọc khác vang lên, kéo theo ánh của xung quanh. "Ôi, thì đây là 'chính thất' của Tạ thiếu gia ? Trông thật... giản dị." Lạc Giai Vi, với bộ sườn xám đỏ rực thêu phượng hoàng, trông thật lộng lẫy và kiêu kỳ. Ánh mắt cô sắc lạnh lướt qua , giấu nổi sự khinh miệt. "Xem Tạ thiếu gia cũng chỉ là diễn kịch thôi nhỉ? Ai mà bên trong cánh cửa Tạ gia, cô đến một ?"

đầu, ánh mắt sắc lạnh đối đáp cô . "Dù cũng là phu nhân Tạ gia hợp pháp. Còn cô, Lạc tiểu thư, lẽ cả đời cũng chỉ thể từ xa thôi." còn là Lâm Nguyệt yếu đuối ngày xưa.

lúc đó, Tạ Du Nhiên đột ngột xuất hiện. Anh đó, giữa đám đông, như một bức tượng tạc từ băng. Ánh mắt , đầu tiên, là sự thờ ơ quen thuộc, mà là một tia lạnh lẽo, sắc bén, như lưỡi dao, găm thẳng Phùng Duy An. Lồng n.g.ự.c thắt một chút. Không vì sợ hãi, mà là một cảm giác khó tả. Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của mang một sức nặng thể chối từ, khiến gian xung quanh dường như ngưng đọng.

Anh bước đến, một lời, nắm lấy cổ tay kéo mạnh về phía . Lực đạo mạnh đến mức cảm thấy xương cổ tay như rời . Bàn tay , từng lạnh lẽo, giờ đây nóng hổi và siết chặt lấy tay , như tuyên bố chủ quyền. cảm nhận sự căng thẳng từ , một thứ cảm xúc mà từng thấy ở đàn ông . Anh chắn giữa và Phùng Duy An, như một tấm lá chắn vững chãi, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Khi Phùng Duy An định mở miệng, Tạ Du Nhiên lạnh lùng cắt ngang, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực, khiến cả gian như nín thở: "Người của , cần ai quan tâm." Một câu , đơn giản nhưng bao hàm tất cả sự chiếm hữu và cảnh cáo. Anh hề Phùng Duy An, mà ánh mắt chỉ lướt qua một cách khó hiểu.

"Ôi, Tạ thiếu gia thật cách bảo vệ 'tài sản' của nhỉ?" Lạc Giai Vi châm chọc, nhưng giọng phần yếu thế hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-vo-bi-lang-quen/chuong-3.html.]

Tạ Du Nhiên thèm liếc cô một cái. Anh kéo , nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, lướt qua đám đông đầy ngạc nhiên và tò mò. Anh đưa xe riêng của , một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ khuất trong góc. Trong gian chật hẹp của chiếc xe , mùi t.h.u.ố.c lá và bạc hà quen thuộc của Tạ Du Nhiên bao trùm lấy . Nó còn lạnh lẽo như , mà pha lẫn một chút... gì đó khó tả, như sự căng thẳng, sự tức giận kìm nén.

"Cô là ai? Kẻ ." Tạ Du Nhiên hỏi, giọng trầm và chút bực dọc, đôi mắt vẫn thẳng về phía .

lạnh lùng đáp: "Không liên quan đến Tạ thiếu gia. Chuyện của ."

"Cô là vợ . Chuyện của cô, chính là chuyện của Tạ gia." Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng đầy quyền lực. "Đừng tự tiện chuyện với những kẻ rõ lai lịch."

"Vậy ?" sang, ánh mắt sắc bén . "Chẳng Tạ thiếu gia thậm chí còn nhớ mặt vợ ? Sao giờ quan tâm đến 'lai lịch' của ?" Lời châm chọc của trực diện và chút kiêng nể.

Tạ Du Nhiên nhíu mày, ánh mắt phức tạp. Anh sang, ánh mắt còn lạnh băng nữa, mà chút phức tạp, như đang tìm kiếm điều gì đó trong . cảm thấy lúng túng, bao giờ lâu đến . "Cô... những lời như từ bao giờ?"

"Khi còn ai để dựa dẫm, Tạ thiếu gia ." Một câu chứa đựng cả sự tổn thương và bất cần của .

Anh trầm mặc. thấy khẽ nhắm mắt, một thoáng đau đầu lướt qua. Có lẽ đang vật lộn với những ký ức mờ nhạt. Bóng lưng của cứu , mùi hương thảo mộc quen thuộc... Phải chăng đang cố gắng ghép nối những mảnh ký ức đó ? tự hỏi.

, chỉ vì thể diện của Tạ gia. Một tổng tài như , thể để khác chạm 'vợ' , dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân giấy tờ. Đơn thuần là sự chiếm hữu, là tình cảm. Tuy nhiên, cái cách bảo vệ , cái cách kéo khỏi đám đông ồn ào, khiến một góc nhỏ trong trái tim khẽ rung động. Nó là tình yêu, nhưng là một cảm giác bảo vệ mà từng .

nhầm , nhưng ánh mắt lướt qua ... Nó còn trống rỗng như những . Hay là sự độc lập mới khiến trở nên quá nhạy cảm? cảm thấy ánh mắt dừng lâu hơn một chút mỗi khi ngang qua. Hay đó chỉ là ảo giác của ? Hay đang tìm kiếm điều gì đó mà thể tìm thấy?

Chúng im lặng trong chiếc xe. Bên ngoài, thành phố Thượng Hải vẫn ồn ào, náo nhiệt. ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua như một thước phim chậm. , Lâm Nguyệt, khác. Và Tạ Du Nhiên, cũng đang đổi, dù hề . Cuộc sống của trong Tạ trạch giống như một con chim nhốt trong lồng son, dù ăn sung mặc sướng nhưng vẫn khao khát bầu trời tự do. Giờ đây, tìm thấy đôi cánh của riêng . Tạ Du Nhiên, là một tảng băng trôi giữa đại dương. Lạnh lẽo, vô cảm, nhưng ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ mà ai thể chạm tới. lẽ, tảng băng đó đang dần tan chảy, từng chút một, bởi một ngọn lửa mà còn hề .

Chiếc xe dừng cổng Tạ trạch. Anh thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu hiệu cho xuống xe. bước xuống, cảm giác bàn tay nắm lấy vẫn còn vương vấn. , đêm nay, một điều gì đó đổi giữa chúng . Một hạt mầm của sự quan tâm, dù rõ ràng, gieo xuống. liệu, hạt mầm đó thể nảy nở thành một bông hoa giữa đống đổ nát của những hiểu lầm và thù hận ? Hay nó sẽ vùi lấp bởi những âm mưu sắp tới? . chỉ , sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.

 

Loading...