Đó là một bức ảnh trăng tròn, treo lơ lửng trên bầu trời đêm tối sáng như một miếng ngọc bích. Đó chính xác là bức ảnh mà người lạ đã gửi cho cô đêm đó!
Vậy Stefan thực sự là "Cậu Trăng" sao?!
Renee sửng sốt.
Cô không hiểu tại sao Stefan Hunt, người thừa kế của một gia đình danh giá và là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia, lại dùng tài khoản dùng một lần để gửi ảnh trăng cho vợ cũ vào giữa đêm?
Trong lúc cô vẫn còn sửng sốt, Stefan đã nhân cơ hội này để giật lại điện thoại. Anh lập tức khóa máy. Đôi mắt lạnh lùng của anh trừng trừng nhìn cô với áp lực dữ dội khi anh nói.
- Đừng nhìn vào những thứ mà cô không nên nhìn!
Tâm trí của Renee đang rối bời.
Cô đã thấy kỳ lạ khi Stefan bí mật chụp ảnh cô. Bây giờ cô phát hiện ra rằng anh ta đã dùng tài khoản dùng một lần để thêm cô làm bạn trên WeChat. Điều đó không chỉ kỳ lạ mà còn đáng sợ!
- Anh... anh thực sự là Cậu Trăng sao? - Renee hỏi lại anh vì cô không thể tin được.
Cô không thể hiểu tại sao anh lại muốn trò chuyện với cô bằng tài khoản dùng tạm.
- Tôi không biết cô đang nói gì.
Giọng anh lạnh lùng, như thể Renee đang nói nhảm.
- Không đời nào anh không biết tôi đang nói gì. Bức ảnh trong thư viện của anh giống hệt bức ảnh mà cậu Trăng gửi cho tôi...
- Mặt trăng là mặt trăng. Trông nó giống nhau ở mọi nơi! - Stefan đáp trả, không hề bối rối.
- Anh...!
Câu trả lời của Stefan khiến Renee không nói nên lời.
- Được thôi. Anh không thừa nhận sao? Tôi sẽ bắt anh thừa nhận.
Renee lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm ảnh đại diện của cậu Trăng và nhấp vào nút gọi video.
Điện thoại của Stefan ngay lập tức reo lên.
- Thế thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/chuong-209.html.]
Renee giơ điện thoại lên và mỉm cười đắc thắng.
Stefan vẫn bình tĩnh như một ngọn núi. Anh lạnh lùng nói.
- Thì sao nếu là tôi? Xavier đã dạy tôi các kỹ thuật tán tỉnh phụ nữ, vì vậy tôi đã thử nghiệm với cô. Tôi không ngờ cô lại nói nhiều đến vậy. Cô đã tâm sự mọi thứ với một người lạ. Thậm chí còn chẳng phải thử thách gì cả.
Renee sắp phát điên mất.
Cô nhớ lại cách cô đã kể mọi thứ với “Cậu Trăng” đêm này qua đêm khác. Cô nhớ lại sự phụ thuộc mà cô đã hình thành vào anh và cảm giác an toàn mà cô tìm thấy ở anh… Cô cảm thấy nhục nhã đến mức muốn tát vào mặt mình!
- Anh điên rồi, Stefan Hunt!
Cô vô cùng tức giận, và phần lớn là do cô cảm thấy xấu hổ về bản thân. Cô nhanh chóng bỏ đi cùng Jane.
Stefan nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến mất của Renee. Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ và không đuổi theo cô.
Ha. Đúng vậy, Stefan Hunt, anh thực sự có thể bị điên.
Renee không phải là người duy nhất không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Anh hẳn là bị điên!
Renee đưa Jane trở về nhà Giáo sư Wood.
Giáo sư Wood đã chuẩn bị một bàn thức ăn. Khi thấy chỉ có hai người họ trở về, ông tò mò hỏi.
- Chỉ có hai người thôi sao? Cậu Hunt đâu? Tôi tưởng cậu ấy đi dạo với hai người? Sao hai người không về cùng nhau?
- Anh ta c.h.ế.t rồi! - Renee vẫn tức giận.
Cô mở điện thoại để xóa cậu Trăng khỏi danh sách bạn bè, nhưng cuối cùng, cô không thể làm được.
Khi xem lại lịch sử trò chuyện giữa họ, thoạt đầu lời nói của anh có vẻ thờ ơ, nhưng thực ra anh đang thể hiện sự quan tâm đến cô… Cô không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó!
Giáo sư Wood đoán rằng họ hẳn đã cãi nhau. Ông thở dài và nói.
- Cả hai người đều là những cá nhân xuất chúng và đều mạnh mẽ theo cách riêng của mình. Đó là lý do tại sao mối quan hệ của hai người chắc chắn sẽ gặp trắc trở.
- Không có mối quan hệ nào cả. Chúng em đã ly hôn rồi!
Giáo sư Wood cười và nói đầy ẩn ý.
- Cảm xúc không phải là trì trệ. Nó không liên quan gì đến hôn nhân. Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao cậu Hunt lại đến đây tìm tôi sao? Tôi có thể nói cho em biết ngay bây giờ…