Người đàn ông  đó lên xe và phóng nhanh về phía khu rừng. Những câu chuyện phiếm của Francine trong bữa tối  nhắc nhở  rằng nghĩa trang quả thực  địa hình phức tạp, xung quanh  là sương mù. Anh lo lắng rằng  chuyện gì đó  xảy  với Renee.
Mặc dù khả năng  cực kỳ thấp, nhưng  vẫn  đích  điều tra khu vực  để giảm bớt lo lắng.
Chiếc xe tiếp tục lao vút trong đêm, chỉ  đèn pha là nguồn sáng duy nhất.
Stefan nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc bén quan sát khu vực xung quanh, đồng thời lớn tiếng gọi  phụ nữ.
- Renee!
Màn đêm trong rừng vô cùng yên tĩnh. Bất kỳ âm thanh đột ngột nào cũng sẽ vang vọng khắp khu rừng,  giật  những chú chim gần đó.
Chẳng mấy chốc,   đến nơi   đá Renee  ngoài, và  bước  khỏi xe ngay lập tức.
- Renee Everheart, em  ?! Trả lời ! - Stefan hét lớn hơn , giọng  khàn đặc.
Tuy nhiên, tất cả những gì  nhận  chỉ là tiếng quạ kêu hoặc sự im lặng kéo dài.
Khi  tiếp tục hét, Stefan thấy  chuyện thật ngớ ngẩn. Anh tự nhủ: “Everheart lúc  chắc đang ở nhà, ngủ say  giường. Vậy mà   ở đây hành động như một thằng ngốc, chỉ vì một khả năng nhỏ nhoi rằng cô   thể  mắc kẹt ở đây. Nhìn  , cứ la hét hết   đến  khác ở cái nơi kỳ lạ ... Nếu ai đó  thấy  lúc , họ sẽ nghĩ   ma ám mất!”
Stefan từ từ nắm c.h.ặ.t t.a.y , tự nhủ rằng   dừng cái hành động ngớ ngẩn   nếu  ai trả lời  ba  gọi nữa.
- Everheart, nếu em  trả lời,  sẽ  đây! - Stefan chán nản hét lên.
Renee, vẫn đang ở  chân vách đá, lúc   nửa tỉnh nửa mê. Mệt mỏi và đau đớn, cô gần như kiệt sức. Quan trọng hơn, cô đang đói cồn cào, đến mức cảm thấy như sắp ngất .
Đột nhiên, cô  thấy tiếng ai đó gọi tên , và nhận  đó là giọng  của Stefan.
Ban đầu, cô khá phấn khích, nghĩ rằng cuối cùng  cũng  cứu. Tuy nhiên, cô nhận  rằng sẽ   hổ nếu   đàn ông đó cứu, và nếu     thì cô sẽ nợ   một ân huệ.
Vì , cô cố tình từ chối trả lời. Chỉ đến khi  Stefan  rằng   sẽ rời , cô mới cảm thấy đủ lo lắng để ho nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/chuong-420.html.]
Cô ho nhẹ đến nỗi gần như  to hơn tiếng lá xào xạc, và cô  ngờ  đàn ông đó   thấy. Tuy nhiên, Stefan dường như  thính lực siêu phàm, và  thể  thấy tiếng ho của cô ngay lập tức.
- Có  em , Everheart? Em  ?
Trong bóng tối đen kịt, cùng với những con đường mòn phức tạp và khu rừng rậm rạp,     thể xác định  vị trí của  phụ nữ.
Renee ho thêm hai tiếng nữa, vẫn  chịu trả lời đúng mực. Tuy nhiên,  , cô ho to hơn hẳn.
Stefan nhanh chóng hiểu ,   căng cứng và khuôn mặt đầy lo lắng.
- Ở yên tại chỗ! Đừng sợ,  đến cứu em!
Anh vội vã chạy về phía phát  âm thanh mà  chút do dự. Renee hoảng hốt và ngay lập tức cố gắng ngăn  .
- Này, đừng  đây vội! Cẩn thận…
Trước khi cô kịp  hết câu, một tiếng động lớn vang vọng khắp khu rừng khi Stefan trượt chân và ngã xuống vách đá.
Nếu Renee  tránh sang một bên, chịu đựng cơn đau ở chân,  lẽ cô   đè bẹp  sức nặng của “vật thể rơi”  .
- Phù, suýt nữa thì! - Renee vỗ ngực, trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch, vẻ mặt cô đầy kinh hãi.
Cô mỉa mai nghĩ thầm.
- Cảm ơn  nhiều, vị cứu tinh đáng kính!
Sau đó, cô  sang chỗ Stefan ngã xuống,  thể đánh giá  tình hình hiện tại của .
- Hunt,   ? Anh  ngất ?
- ... Anh  yếu đến mức đó .