- Ôi,  xin ,  xin ! - Renee nhanh chóng rút tay .
- Đó chỉ là tai nạn! - Renee  với hai tay giơ lên.
Stefan vẫn  bình tĩnh. Anh .
- Không  .   thể  gì .
- Cái quái gì thế...
Thật  hổ. Cô  bao giờ cảm thấy  hổ hơn thế trong đời.
Điều duy nhất Renee   bây giờ là đào một cái hố, chôn  xuống đó và  bao giờ  ngoài nữa!
Cô  để ý đến khóe môi mỏng của Stefan  cong lên.
Trong vài ngày tiếp theo, Renee dần quen với điều đó.
Sau khi trải qua trải nghiệm  hổ  ngày đầu tiên, giờ cô  thể xoa bóp cơ thể Stefan một cách quen thuộc.
Cô nghĩ rằng, dù  thì Stefan cũng   bất kỳ cảm giác vật lý nào, nên   thể cảm thấy cô chạm  . Trong trường hợp đó, tại  cô  lịch sự như ?
Vậy nên, giờ đây cô chạm và xoa bóp cơ thể  nhiều như cô .
Đối mặt với một sinh vật xinh  với cơ bắp  hảo như thế mỗi ngày,  một  phụ nữ thẳng nào  thể vẫn là một nữ tu.
Tất nhiên,   bữa trưa nào miễn phí. Trong khi cô  thỏa sức chơi đùa với cơ thể tuyệt vời của Stefan Hunt, Stefan cũng   lệnh cho cô.
Ví dụ,  sẽ liên tục yêu cầu cô mang đồ cho . Anh cũng cần uống cà phê mỗi ngày và bột cà phê   xay tươi!
Các loại trái cây  ăn   cắt thành các phần bằng . Không  quá to hoặc quá nhỏ.
Không chỉ . Cô cũng  là   báo cho ,  tin tức tài chính trong và ngoài nước cho    một thời điểm cụ thể mỗi ngày. Tốc độ và ngữ điệu trong bài phát biểu của cô  ở mức của một phát thanh viên. Cô  thể  quá nhanh hoặc quá chậm và cô cũng  thể phát âm sai các từ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/chuong-94.html.]
- Chết tiệt,   thể chịu đựng  nữa!
Đang xay nửa chừng hạt cà phê trong ngày, cuối cùng Renee cũng  chán ngấy. Cô định kết thúc nó.
Công việc phục vụ Đại Quỷ Vương , mặc dù  phần thưởng lớn, nhưng đơn giản là  đáng.
Renee  nghĩ về điều đó. Đã một tuần trôi qua. Anh  hẳn  hồi phục một chút .
Vì , cô nhấc chăn lên, véo đùi Stefan và hỏi.
- Anh cảm thấy thế nào? Anh  cảm thấy gì ?
- Cô nghĩ ?
Stefan  mà   chút cảm xúc nào.
- Cô là    với  rằng   liệt cả đời. Làm    thể cảm thấy gì ?
- Ồ! - Renee xoa trán với vẻ mặt lo lắng.
Cô  nguyền rủa  nhiều đến mức  thực sự sẽ  liệt cả đời ? Nếu , tại   vẫn  cảm thấy gì?
- Tại , cô  nuốt lời ?
Stefan cụp mắt xuống và  với vẻ mặt buồn bã.
-   sớm muộn gì cô cũng sẽ  . Không  , cô  thể rời  nếu cô . Không trách cô. Dù  thì cứu cô cũng là lựa chọn của  mà.
Lời  của  khiến trái tim Renee rung động đôi chút.
Thực , tuần qua họ ở bên   giúp họ gần  hơn nhiều so với bốn năm dài  đó. Một  cảm xúc  mong  dường như đang trỗi dậy.
Cô cắn môi, lấy hết can đảm và hỏi.
- Vậy...   hối hận vì  cứu  ?