Người Vốn Phong Lưu - Chương 107: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:22:10
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dung trả lời.

Bình ẩu than thở: “Cũng là dỗi với ai đây, ngay cả cơm cũng ăn, thật là, nữ lang càng lớn càng trẻ con mà.”

Lúc đây, cùng với giọng của Bình ẩu, cửa phòng bật mở , Trần Dung giống như một cơn gió lốc ùa , mà trong tay nàng hàn quang lóe sáng!

Bình ẩu kinh hãi nhảy dựng, vội kêu lên: “Nữ lang, ?”

Trần Dung cũng đầu nhảy hậu viện, kêu lên: “Ma đao, !”

Bình ẩu ngây dại, bà ngốc lăng bóng dáng nàng, thở dài nhẹ nhõm một , , bà còn tưởng rằng nữ lang liều mạng với nữa. Ngẫm , bà lắc đầu, thật sự là càng ngày càng rõ nữ lang suy nghĩ cái gì.

Đảo mắt, một ngày trôi qua.

Đến chạng vạng, Trần Dung bên cạnh giếng nước, một một với bóng mặt nước: “Không ! Có ? Lần thấy y dù thế nào cũng !” Vừa , nàng dùng sức mở to hai mắt, đến khi thấy bóng trong làn nước thật sự lấp lánh ánh lệ, thật sự vẻ hung dữ, lúc nàng mới lòng ngẩng đầu lên.

lúc , bên ngoài truyền đến giọng của một nô bộc: “Nữ lang, Tôn tiểu tướng quân đến đây.”

Cái gì, Tôn Diễn đến đây?

Trần Dung mừng rỡ, nàng vội vàng vọt qua. Lao vài bước, nàng mới nhớ trong tay còn cầm đoản đao vì liền ném nó .

Khi Trần Dung tới cửa viện, ánh tịch dương sáng lạn, thiếu niên tuấn mỹ trắng trẻo mặc khôi giáp màu vàng cũng đang sải bước .

Hai vặn gặp .

Tức thì, hai đều tươi .

Sau khi Tôn Diễn đánh giá nàng từ xuống , gương mặt trắng trẻo lộ một chút chán ghét, với giọng oán hận: “A Dung, thể giúp g.i.ế.c lão thất phu .”

Trong ánh mắt lộ vẻ xin . Toàn bộ thành Nam Dương đều đang truyền lưu chuyện Trần Dung ở phủ Nam Dương vương suốt hai ngày hai đêm. Người bên ngoài nàng ngủ với Nam Dương vương thì nàng ngủ với Vương Thất lang. Tóm , danh tiết của nàng xem như hủy hoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-107-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung liên tục lắc đầu, nàng khổ: “Huynh cố hết sức .”

Nàng cảm kích vị thiếu niên , vì chuyện của , suýt nữa trực tiếp chống đối với Nam Dương vương. Trên thế gian , như , thật đúng là nhiều lắm.

Tôn Diễn vươn tay vỗ trường kiếm bên hông thật mạnh, bước trong: “Lão gia hỏa đáng giận, con bà nó, nếu vì lo lắng Hồ sẽ tiến công Nam Dương, xé rách da mặt với lão .”

Cậu chạy tới bàn đá tàng cây, vươn tay cầm lấy chén rượu Trần Dung uống qua, ngửa đầu uống một cạn sạch. Trần Dung định nhắc nhở, thấy uống hết thì đành ngậm miệng .

Tôn Diễn xuống tháp, vỗ vỗ bên cạnh gọi Trần Dung: “Sững sờ ở nơi đó gì? Lại đây chuyện .”

Trần Dung vội vàng cất bước tới gần.

Hai mặt đối mặt xuống, Trần Dung , thiết hỏi: “Không chuyển ngoài thành ? Sao thành?”

Tôn Diễn tự rót rượu, gắp một khối điểm tâm ném trong miệng, nhai nhồm nhoàm, rõ lời: “Sĩ còn tại ngoài thành, chỉ thôi.”

Cậu ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, nuốt cạn, : “Không về nữa, thì , khỏe ? Ngày đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ? Khi thấy Văn tướng quân, thả đèn Khổng Minh, đèn còn tên và Vương Hoằng bằng văn tự của Hồ. Lúc ở trong phủ Nam Dương vương thì hoảng sợ, lập tức nghĩ rằng gặp nguy hiểm, bằng cũng sẽ cần dùng phương thức thả đèn Khổng Minh, văn tự Hồ để kinh động khác.”

Cậu tới đây, nâng cốc đặt mạnh xuống bàn, trừng mắt Trần Dung, cả giận : “Vì tên Vương Hoằng? Vì tên của ? Con bà nó, cho dù cứu thì cũng thể tìm tên tiểu tử Vương Hoằng tới cứu mà!”

Trần Dung thiếu niên mặt phùng mang trợn má, khỏi phì một tiếng.

Tôn Diễn đối mặt với tươi của nàng, cũng nghĩ rằng bản vẻ già mồm át lẽ , nên khỏi cúi đầu xuống.

Trần Dung sớm kể với về chuyện , thấy nhắc tới thì ho khan một tiếng cho thông cổ họng bắt đầu kể .

Nàng xong, Tôn Diễn sầm mặt xuống, vỗ mạnh bàn đá, thấp giọng rít gào: “Thật ngờ Trần Nguyên là như thế!”

Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng: “Khi nào thì phụ của mới đến thành Nam Dương ? Hoặc là, tìm cách đưa đến Kiến Khang thôi. Ở tay , sớm muộn gì cũng xảy chuyện.”

Mê Truyện Dịch

Phụ ở Kiến Khang ư?

Loading...