Người Vốn Phong Lưu - Chương 11: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 03:37:27
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ngựa mới đầu, Trần Dung thấy phía truyền đến một tiếng bật khinh thường: “Trần Thị A Dung thật sự là cẩn thận quá mức . Chính nàng sợ hãi đám thứ dân, tán bớt gia tài còn tính, mà còn dám chỉ trỏ khuyên can chúng . Hừ.”

Sau khi Trần Dung trở về, Thượng tẩu rầu rĩ thầm: “Nữ lang, mấy Vương gia thật là vô lễ, rõ ràng nữ lang ý mà.”

Lão tới đây, liếc mắt Trần Dung.

Lão thấy Trần Dung hề thần sắc ảo não, hai mắt sáng như vì .

Ăn cơm xong, đoàn xe lên đường.

Khi dùng bữa tối, Vương gia vẫn như cũ vô cùng xa hoa, giống như bọn họ đang chạy nạn, mà là du ngoạn .

Nhóm nữ lang Vương gia ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng từng ngày trôi qua thì cảm giác mới mẻ cũng từ từ biến mất. Dần dần, Trần Dung thấy tiếng oán giận càng ngày càng nhiều.

Lúc đó, Trần Dung mới , Vương gia Thất lang bởi vì còn bái phỏng một danh sĩ, nên cũng đồng hành cùng bọn họ.

Hiện tại là đầu thu, khí còn nóng bức. Khi xe ngựa cùng đám cuồn cuộn nổi lên cát bụi, khiến càng ngày mặt xám mày tro.

Dưới tình huống như , Vương gia chú ý phong phạm quý tộc mỗi ngày đều tắm rửa mấy , khiến cho một ngày chỉ thể 20, 30 dặm đường.

Cứ như bảy ngày, đường lưu dân càng ngày càng nhiều. Đây chỉ là thứ dân bình thường, thành quần kết đội chạy tới phương nam. Bọn họ dùng hết lương khô mang theo, bắt đầu tự phát theo phía đoàn xe của Vương gia. Bởi vì mỗi một Vương gia dùng cơm nước xong, đều phần lớn đồ ăn bỏ thừa.

Người theo phía càng ngày càng nhiều, Vương gia bắt đầu phiền chán. Toàn đám lưu dân hôi thối, dơ bẩn chịu nổi lẽo đẽo theo , gió thổi qua bay đến tận mười dặm, thật sự cho chịu nổi. bọn họ dám chuyện tổn hại thanh danh là đuổi đánh đám lưu dân, vì thế Vương gia đành giảm bớt thời gian tắm rửa, bắt đầu tăng tốc.

Việc đều liên quan đến Trần Dung.

Trần gia chỉ một chủ tử là nàng, mỗi khi đến giờ cơm, nàng cũng chỉ là đơn giản ăn một khay nhỏ, dùng xong thì nghỉ ngơi, cũng giống Vương gia ngủ ở trong lều trướng rộng rãi, mà là trong xe ngựa.

Hiện tại, những gì nàng đa phần là ở trong xe ngựa đảo điên quá lâu, vì thế nàng xuống xe cưỡi ngựa để giãn giân cốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-11-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung luyện võ cưỡi ngựa, thể chất , thể theo đội ngũ một lúc lâu mà thở hổn hển một chút nào.

“Dùng cơm, tạm nghỉ tạm nghỉ –”

Trong tiếng vó ngựa, một kỵ sĩ cưỡi ngựa đoạn hậu ở phía đoàn xe, lớn tiếng hò hét.

Trần Dung thoáng qua phía tây nắng chiều đỏ au, thả nhảy xuống lưng ngựa.

Lúc , tất cả bắt đầu bận bịu, cắm trại lều trướng, bày đồ ăn.

Bình tẩu thấy Trần Dung tới, một bên cầm khay cơm mang lên xe ngựa, một bên thấp giọng : “Nữ lang, vẻ như trúng .”

, xem xét Vương gia cách đó ba trăm bước.

Lúc đúng là lúc mặt trời chiều ngả về tây, tịch dương ánh vàng rực rỡ chiếu cây bạch dương vẫn đang sắc xanh dạt dào. Giờ khắc , tàng cây bạch dương trải lớp lụa dày, đó bày các tháp, tháp là trong bộ tộc Vương thị, mặc y phục hoa lệ, khuôn mặt thanh tú, ánh tịch dương chiếu rọi tựa như thần tiên.

một khắc , các đám tử luôn cử chỉ ung dung đều nhíu mày, vẻ mặt phiền chán pha lẫn bất đắc dĩ. Bọn họ trừng mắt đồ ăn mặt, một ai nhấc đôi đũa.

Bởi vì, ở phía bọn họ tầm ba bốn trăm bước, ước chừng mấy trăm lưu dân đó. Đám lưu dân mang theo con cái, quần áo tả tơi, hai mắt vô thần Vương gia, mấy hài tử ngơ ngác rượu và thức ăn tháp, bên miệng dơ bẩn nước miếng chảy dài.

Bị mấy trăm ánh mắt chằm chằm như thế, tử Vương gia giống như nuốt ruồi bọ vô cùng khó chịu. Một trung niên dựa sát tộc trưởng Vương Trác, thấp giọng hỏi: “Vương công, ngài xem?”

Vương Trác lắc đầu, lập tức gắp lên một miếng thịt, khẽ : “Cứ coi như thấy là .”

“Vâng.”

Hắn thể lơ như thấy, nhưng chúng thiếu niên tử rõ ràng kém cỏi hơn nhiều. Một cô nương 15, 16 tuổi cầm đôi đũa lên, oán hận gảy cơm tẻ trong chén lục vài cái, chán ghét : “Phụ cũng thật là, đuổi đám dân đen ?”

Một thiếu niên ở bên đáp: “Đuổi bọn họ là chuyện dễ, nhưng nếu để văn nhân phía nam chúng khắt khe với dân chúng, khỏi sẽ dẫn tới đàm tiếu.”

Mê Truyện Dịch

Loading...