Nhìn Trần Dung khi xuống thì cúi đầu, rên một tiếng, Nguyễn thị ôn hòa mở miệng: “A Dung, mấy ngày bá mẫu mới đến thành Nam Dương, bận bịu một thời gian, gì sơ sót con cũng đừng trách.”
Trần Dung , vội vàng hạ thấp trả lời: “Không dám.”
Nguyễn thị chậm rãi : “Phụ A Dung ở đây, sẽ là mẫu của con, cần giữ lễ tiết.”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Nguyễn thị thu hồi ánh mắt, tươi mặt nhạt , nhỏ nhẹ : “A Dung, một tháng nữa con sẽ tròn 15 tuổi đúng ?”
Chẳng lẽ bà gọi đến là vì hôn sự? Tim Trần Dung đập thót một cái.
Nàng hạ thấp , đáp: “Vâng, trí nhớ của bá mẫu thật .”
Nguyễn thị thở dài một tiếng, : “Đều là tiểu nương tử sắp 15 tuổi , ai.”
Trong giọng của bà chút trách cứ mà Trần Dung hiểu.
Đối với Trần Dung mà , nếu hiểu thì coi như thấy. Lập tức, nàng vẫn nhu thuận rũ mắt, cũng hề vẻ mặt hổ thẹn.
Mày của Nguyễn thị khỏi càng nhíu chặt.
Bà bưng chén , nhấp một ngụm, từ từ hỏi: “Nay viện của A Dung là ai quản sự?”
Thiếu phụ phía bà bước lên một bước, hạ thấp , cung kính trả lời: “Tiểu cô nhiều gia tài, với quản sự yêu cầu rằng chi tiêu đều do nàng gánh vác.”
Nguyễn thị nhíu mày : “Vậy thể .” Bà buông chén, : “Ta và bá phụ nàng đồng ý tiếp nhận nàng, thể để nàng tự chi trả như thế?”
Ánh mắt bà chuyển về phía Trần Dung, ôn tồn : “Ta chỉ một nữ nhi là A Vi. A Dung, về bộ chi phí ăn mặc của con sẽ phân chia giống như A Vi, ?”
Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nàng do dự một chút, : “Bẩm bá mẫu, sự tình là như . Thời gian lang chủ trong phủ thiếu lương thực, yêu cầu cắt giảm nô bộc. Những nô bộc đều là thấy lớn lên từ nhỏ, A Dung đuổi bọn họ , vì mới với lang chủ để tự gánh vác tất cả chi tiêu.”
Nàng dừng một chút, , hỏi thẳng: “Nếu bá mẫu cắt giảm nô bộc của , hết thảy A Dung đều nguyện ý.”
Nguyễn thị vẫn đang nhíu mày âm thầm lắc đầu.
Chờ Trần Dung xong, bà khẽ thở dài: “Ta thật là tội, A Vi cũng thế, A Dung cũng thế, đều là cử chỉ qua loa, chuyện cũng…… Ai.”
Theo đạo lý, một trưởng bối trách cứ , Trần Dung hẳn nên dậy thỉnh tội với bà . cũng Trần Dung hiểu là như thế nào, vẫn ngốc nghếch ở chỗ , hề nhúc nhích.
Mày liễu của Nguyễn thị nhíu càng sâu.
Bà đảo mắt về phía thiếu phụ .
Thiếu phụ tiến lên một bước, ở phía bà khẽ : “Có lẽ đúng là bởi vì nàng như , Vương Thất lang mới coi trọng nàng.”
Nguyễn thị trầm ngâm một lúc, gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-112-nguoi-von-phong-luu.html.]
Khi bà về phía Trần Dung, tươi trở nên chân thành hơn.
Mê Truyện Dịch
Giơ lên chén nhấp một ngụm, Nguyễn thị : “A Dung quả thực như lời bá phụ con , là thẳng thắn đáng yêu.”
Trần Nguyên nàng thẳng thắn đáng yêu ? Trần Dung thiếu chút nữa bật tiếng.
Nguyễn thị dường như nàng cứ ngây đó, lập tức cất tiếng, lời vẫn nhỏ nhẹ nhưng nhanh hơn hai phần: “A Dung, con cũng sắp tròn 15 , cũng còn nhỏ, về gả cho thì vẫn nên chú ý nhiều hơn.”
Bà ngẩng đầu, với bên ngoài: “Hành nhi, gọi Tam lang tới.”
“Vâng.”
Trong lúc Trần Dung đang buồn bực, chỉ chốc lát, một giọng khàn khàn của nam tử từ bên ngoài truyền đến: “Mẫu gọi con ?”
Nguyễn thị thấy tiếng của thì tươi rạng rỡ, bà gọi với giọng từ ái: “Tam lang, .”
Một thanh niên tầm 18, 19 lên tiếng trả lời .
Hắn đột nhiên thấy Trần Dung thì khỏi ngẩn .
nhanh thu hồi ánh mắt, thi lễ với Nguyễn thị, cung kính vấn an: “Con gặp qua mẫu .”
“Con đây .”
“Vâng.”
Sau khi xuống, thanh niên chuyển mắt về phía Trần Dung, hỏi: “Mẫu , nàng là…?”
“Nàng ư, đó là A Dung.”
“Cái gì?”
Thanh niên cả kinh, tò mò chằm chằm Trần Dung, : “Đó là A Dung tấu khúc Phượng Cầu HSo?”
Nguyễn thị vỗ vỗ tay trách cứ: “Đừng vội con như thế.”
Bà tươi , với Trần Dung: “A Dung, đây là Tam ca của con, về , con cũng giống như A Vi, coi đây là ca ca .”
Trần Dung vẫn phục tùng liễm mục đáp: “Vâng.”
Nàng lên, thi lễ với thanh niên , ôn thuần : “Gặp qua Tam ca.”
Trần Tam lang vẫn đang nàng chăm chú, lên, lễ, : “A Dung cần đa lễ.”
Nguyễn thị lòng , ôn tồn khuyên bảo: “A Dung, Tam ca của con cũng là đa tài đa nghệ, về con nên cận với nó nhiều hơn. Về phần những cử chỉ qua loa ngôn ngữ vô trạng thì nên chú ý giữ cách một chút sẽ hơn.” Bà thấy Trần Dung trì độn, lời đúng là trắng .