Người Vốn Phong Lưu - Chương 113: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:23:06
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thẳng như thế, Trần Dung hiểu.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, mơ hồ Nguyễn thị, hỏi: “Cử chỉ qua loa ngôn ngữ vô trạng? Ai ạ?”

Trong trí nhớ của Trần Dung, ngoại trừ chính nàng, nàng cũng nào xứng đáng với lời đánh giá như .

Nguyễn thị chằm chằm bộ dạng mơ hồ của nàng, trong ánh mắt hiện lên một chút kiên nhẫn.

Mà Trần Tam lang ở bên cạnh nàng lúc rốt cục phát hiện diện mạo Trần Dung thật sự mê , hai mắt nàng đánh giá ngớt.

Trong khí chút cứng ngắc, thiếu phụ dậy, ngọt ngào : “Được , , A Dung, bá mẫu con mệt mỏi, đưa con ngoài.”

Trần Dung suýt nữa thở dài một , nàng vội vàng lên đáp: “Vâng.”

Thiếu phụ lắc m.ô.n.g ở phía Trần Dung.

Khi đến bậc thang, thiếu phụ dựa sát Trần Dung, hạ giọng : “A Dung, mấy ở trong phủ, xưa nay chúng đều khinh thường. Hừ, cho dù phận các nàng là đích nữ, nhưng tu dưỡng cùng dung mạo như thế, so với A Dung chứ?”

Đến tận đây, Trần Dung mới bừng tỉnh đại ngộ: Hóa Nguyễn thị là Trần Thiến và Trần Kỳ, đúng, Trần Vi cũng cận với nàng mà. Trong lời của Nguyễn thị hẳn là bao gồm cả nàng .

Thiếu phụ thấy Trần Dung rốt cục hiểu , tươi hề cứng ngắc nữa, nàng liếc trong phòng một cái, hỏi Trần Dung: “Ngày mai Vương Thất lang hẹn con du hồ đúng ?”

Trần Dung kinh ngạc gật đầu.

Thiếu phụ thấy nàng vẫn rõ, tươi trở nên cứng đờ, nàng vô lực hạ giọng, : “Ngày mai, bảo Tam ca đưa con du hồ .”

Trần Dung bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng thi lễ với thiếu phụ, cung kính rõ ràng đáp: “Vâng.”

Thiếu phụ lòng gật đầu, thiết : “Trở về .”

“Vâng.”

Thiếu phụ theo bóng dáng Trần Dung xa, cảm thấy đau đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-113-nguoi-von-phong-luu.html.]

Tỳ nữ đến phía nàng , nhịn : “Nô vẫn là đầu tiên thấy một nữ lang trì độn như thế.”

Thiếu phụ gật đầu, thở dài: “Ai bảo Vương Thất lang coi trọng nàng đây? Ngươi cũng , về uy danh thì ở thành Kiến Khang, ngay cả hoàng thất cũng thể so sánh với Vương gia! Ai, nếu Tam lang thể Vương Thất lang tán thưởng một câu, đối với chuyến của nó tới Kiến Khang lợi lớn.”

Ngày hôm , còn tới giữa trưa, xe ngựa của Trần Tam lang xuất hiện ở ngoài sân. Một hầu ở chỗ cổng kêu lên: “A Dung, thôi.”

Trần Dung lên tiếng trả lời, ôm cầm .

Khi nàng cổng, rõ ràng phát hiện Trần Vi ở cách vách đang ló đầu , tò mò về phía xe ngựa của nàng và Trần Tam lang. Trần Vi hiển nhiên đối với Trần Tam lang chút sợ hãi, ánh mắt né tránh.

Lúc Trần Dung đến gần, Trần Tam lang vén lên rèm xe, liếc về phía thất huyền cầm trong tay nàng, lập tức nhíu mày : “Cầm bình thường thế , khiến coi thường Trần gia chứ.”

Nói tới đây, thò khỏi xe lấy một thất huyền cầm thợ khéo tinh mỹ, còn trang trí trân châu mĩ ngọc đưa cho Trần Dung, : “May mắn Tam ca sớm chuẩn , A Dung dùng cầm .”

Khi đưa cầm cho nàng, bàn tay to của cố ý vô tình s* s**ng mu bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng.

Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, nàng ôm cầm của lui phía một bước, yếu ớt : “Tam ca quá lo , cầm của , Thất lang cũng thấy qua.”

Trần Tam lang ngẩn , lúc mới nhớ Trần Dung đàn khúc Phượng Cầu Hoàng tặng cho Vương Thất lang ở mặt , lắc đầu, thầm: “Thôi, tùy .”

Hắn đặt cầm xuống, hai mắt liếc khuôn n.g.ự.c đầy đặn của Trần Dung, : “A Dung, cùng Tam ca chung một xe ngựa , như cũng thể cho ngoài chúng tình thâm.”

Trần Dung lắc đầu, nàng : “Đa tạ Tam ca, nhưng xe ngựa của A Dung chuẩn .” Nàng xoay , đến xe ngựa của .

Chính là trong lúc vô ý thoáng , Trần Dung phát hiện Trần Vi trốn phía cửa ló đầu , ánh mắt về phía nàng và Trần Tam lang đố kỵ nho nhỏ.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhấc váy bước lên xe ngựa.

Hai chiếc xe ngựa một một chạy đại môn Trần phủ.

Trần Tam lang vén rèm xe, với Trần Dung trong xe ngựa: “Nghe A Dung và Vương Thất lang quen đường, còn coi trọng đúng ?”

Mê Truyện Dịch

Sau rèm xe truyền đến tiếng trong trẻo lộ mị ý của Trần Dung, tiếng cũng giống như thể diện mạo của nàng đều là trời sinh, lọt tai đúng là ‘tao mị tận xương’. Trần Tam lang híp mắt hưởng thụ Trần Dung hồi đáp: “Vương Thất lang khoan dung độ lượng rộng rãi, A Dung cũng chỉ chuyện với hai mà thôi.”

Loading...