Trần Dung nhướn mày lên, : “Chỉ Lý thị ở đó, dọa nàng , nàng trả ngay lương thực cho .”
Thượng tẩu kinh hãi, liên thanh : “Lý thị vẫn là trưởng bối của nữ lang, nữ lang thể dọa nàng ? Nếu nàng ghi hận trong tâm, tìm cách hãm hại thì bây giờ?” Ngón trỏ tay của Trần Dung m*n tr*n dây cầm, khi phát liên tiếp tiếng nhạc trong trẻo như nước suối chảy thì nàng mới tiếp lời: “Nếu lấy lương thực , bọn họ sẽ buông tha cho , sẽ cư xử thiện hơn với , sẽ hại ?”
Thượng tẩu ngẩn , lắc đầu, thở dài: “Sẽ .”
Trần Dung gật đầu, : “Một khi như , vì còn bận tâm điều nữa?”
Thượng tẩu trầm mặc một lúc lâu, thì thào : “Trong lòng lão nô vẫn thấy bất an.”
Trần Dung đáp.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, trong sân của Trần Vi cách vách vang lên từng đợt tiếng .
Nhìn sân viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng vui , Thượng tẩu về phía Trần Dung, thở dài một tiếng, : “Nếu nữ lang cùng phụ ở chung một chỗ, thể sẽ hơn chăng?”
Mê Truyện Dịch
Trả lời lão là tiếng đàn càng chuyển càng nhanh.
Một đêm , trong chủ viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca múa thấp thoáng, nhưng quan hệ gì đến Trần Dung.
Ngày hôm là một ngày nắng to.
Hiện tại bắt đầu mùa đông cũng một thời gian ngắn, nhưng thời tiết vẫn khiến thấy nóng nực, trong lòng đều chút lo lắng. Nếu là một mùa đông ấm áp, chỉ sợ sang năm thu hoạch càng .
Sáng sớm, Trần Dung mặc bộ quần áo sắc lục, bên váy hoa văn màu vàng hôm qua mới đưa tới. Ngũ quan Trần Dung diễm lệ, da thịt nõn nà, khi mặc bộ quần áo , cả giảm bớt sự lòe loẹt, thêm một vẻ trầm tĩnh thanh nhã, khiến cho nàng thích.
Sau khi bộ quần áo mới, đội mũ sa, Tràn Dung xe ngựa, chuẩn xuất môn thăm hỏi đám Bình ẩu.
Khi xe ngựa chạy trong thành Nam Dương, Trần Dung phát hiện, ngã tư đường quần tam tụ ngũ, đều khe khẽ nhỏ gì đó, mặt đều vẻ lo lắng.
Thượng tẩu nghiêng đầu, hướng về phía Trần Dung trong xe ngựa thấp giọng : “Nữ lang, hơn phân nửa xảy đại sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-123-nguoi-von-phong-luu.html.]
Lời của lão thốt thì thấy trong xe ngựa phía truyền đến tiếng thở dài của một thiếu niên: “Lạc Dương nguy hiểm, Kiến Khang thể trở về, đây?”
Tiếng thở dài của dứt, một tiếng nức nở truyền đến.
Nghe tiếng nghẹn ngào , đều lộ ánh mắt thương cảm.
Thượng tẩu dừng xe ngựa , hỏi một nô bộc mập mạp tầm tuổi trung niên của một đại gia tộc: “Huynh đài, xảy chuyện gì ?”
Người hiển nhiên là quản sự, liếc xe ngựa Trần Dung một cái, trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường, nhưng mà vẫn trả lời Thượng tẩu: “Hôm nay nhận tin tức, gia tộc rời khỏi thành Nam Dương để trở về Kiến Khang gặp chúng Hồ, bộ g**t ch*t!”
Thượng tẩu kinh hãi, lão vội vàng : “Toàn bộ g**t ch*t ? Chẳng lẽ, Hồ sớm mai phục ở đường ?”
Quản sự mập mạp gật đầu, : “Mọi cũng như .” Hắn thở dài một tiếng: “Lang chủ nhà bán đất ruộng và cửa hàng , vốn nghĩ rằng sẽ trở Kiến Khang. Hiện tại thấy tin tức , ai, ai……” Hắn lắc đầu, xa.
Thượng tẩu cũng thở dài thở ngắn một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lão Trần Dung, thấp giọng : “Nữ lang, là dự đoán gì đó?” Bằng , vì nàng yêu cầu lão cố gắng mua hết đất ruộng tay trong vòng một tháng như ?
Trong xe ngựa truyền đến giọng thản nhiên của Trần Dung: “Ta cũng là thần tiên, thể nào liệu sự như thần? Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Thượng tẩu ngẫm cũng đúng, khẽ gật đầu.
Xe ngựa chạy về phía phố nam.
Thượng tẩu , chỉ cửa hàng bên đường, : “Nữ lang, nhà cũng là của , đây vốn bán lương thực, khi mua kho hàng trống , sớm đóng cửa . Còn nhà , nó vốn là tiệm cơm, cũng đóng cửa. , nữ lang, ngày hôm qua khi lão nô giao cho Bình ẩu bốn xe lương thực . Bình ẩu , bà để ba xe cho nữ lang, còn một xe thì thể khai trương cửa hàng Tam gia, như thế duy trì sinh kế cho năm là thành vấn đề.”
Điều thì Trần Dung hứng thú, nàng tùy ý gật đầu.
lúc , phía truyền đến ồn ào náo động.
Trần Dung xuyên thấu qua rèm xe, tò mò xung quanh.
Xuất hiện ở trong tầm của nàng là một đoàn xe tạo nên từ sáu cỗ xe ngựa, xe ngựa dẫn đầu đằng nước sơn màu vàng, rộng rãi xa hoa.