“Vâng.”
Xe ngựa khởi động, hướng tới phố chính.
Trên ngã tư đường trở nên hoang mang rối loạn, nhiều sĩ tộc giống như ruồi bọ đầu đều điều khiển xe ngựa phóng , mỗi khi qua một đoạn đường thì đều thể thấy tiếng lóc vang vọng.
Gần như trong nháy mắt, bộ thành Nam Dương rơi khủng hoảng.
Trần Dung ở trong xe ngựa, nàng vén rèm xe lên, đôi mày thanh tú nhíu , kinh ngạc xuất thần.
Trong hoảng hốt, qua bao lâu, giọng quen thuộc của một nam tử từ bên cạnh truyền đến: “A Dung?”
Trần Dung đầu .
Nàng đối diện với một đôi mắt đen láy. Chủ nhân của đôi mắt chính là Trần Tam lang. Hắn đánh giá Trần Dung từ cao xuống thấp, trong ánh mắt một chút lửa nóng khác hẳn .
Ngay tại trong xe ngựa, Trần Dung thi lễ với : “Tam ca.”
Thời điểm nàng hành lễ, ánh mắt của Trần Tam lang liếc đến cái eo nhỏ cùng c*p m*ng tr*n trịa của nàng.
Hắn phất phất tay, xa phu bắt đầu điều khiển xe ngựa tới gần Trần Dung.
Trần Tam lang ló đầu , Trần Dung thở dài: “A Dung, Vương Thất lang c.h.ế.t ở thành Mạc Dương.” Giọng vẻ vô cùng chắc chắn.
Mặt Trần Dung trắng bệch, cố gắng : “Hẳn là , Hồ mới vây thành Mạc Dương thôi ?”
“Phải ?” Trần Tam lang gượng hai tiếng.
Hắn Trần Dung, lên giọng cảm khái: “Mộ Dung Khác của Tiên Ti Hồ chính là một tướng quân bách chiến bách thắng. Ai, nếu là gã vây thành Mạc Dương, thành Mạc Dương đúng là dữ nhiều lành ít.”
Nói tới đây, cúi đầu, ôn nhu thở dài: “May mắn A Dung là phúc khí, còn hứa hẹn gả cho Vương Thất lang.” Dừng một chút, lắc đầu, cảm khái liên tục: “Đáng tiếc, danh tiết của A Dung hủy trong tay . Bằng , vi giúp đỡ một chút, A Dung vẫn thể gả cho một trượng phu nào đó. Hiện tại thì…… Ai.”
Hắn càng vươn tới gần, ánh mắt về phía b* ng*c cao ngất của Trần Dung, : “A Dung, cần vi giúp đỡ ?”
Trần Dung lui về phía , khẽ : “Chàng còn rõ sống chết, đàm hôn luận gả?”
Trần Tam lang , thở dài liên tiếp.
Lúc , Trần Dung thi lễ với , : “Tam ca, A Dung cáo lui.”
“Chậm , chậm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-127-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Tam lang vội vàng gọi nàng , bảo xe ngựa tới gần Trần Dung hơn một chút, vươn đầu tới gần nàng, hạ giọng : “A Dung, một chuyện, qua ?”
Trần Dung ngoái đầu về phía , lúc , sóng mắt lưu chuyển, mị ý trời sinh, khiến cho Trần Tam lang mất hồn.
“Tam ca, chuyện gì ? Tam ca, Tam ca?”
Trần Dung gọi vài tiếng Trần Tam lang mới phản ứng , lấy bình tĩnh, liếc mắt bốn phía một cái, dựa sát Trần Dung, hạ giọng : “Nghe khi Vương Thất lang khó thoát khỏi cái chết, nhắc về A Dung với Nam Dương vương.”
Hắn Trần Dung chằm chằm, từng từ một: “A Dung cũng , Tam ca giao du rộng, ở mặt Nam Dương vương chuyện cũng chút phân lượng.” Hắn với vẻ thần bí, đầu với xa phu: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Đến khi xe ngựa xa, Trần Tam lang mới đầu về phía Trần Dung, chỉ thấy nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lòng nhếch miệng .
Trần Tam lang , Thượng tẩu đầu, lo lắng gọi: “Nữ lang?”
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Nàng lắc đầu, với Thượng tẩu: “Đi bước nào bước nấy .”
Vẻ mặt Thượng tẩu đau khổ, cũng ủ rũ lắc đầu.
lúc , ngữ khí của Trần Dung đột nhiên trở nên trong trẻo: “Tẩu, đến Vương phủ.”
Mê Truyện Dịch
Thượng tẩu vụt đầu về phía Trần Dung, ngạc nhiên : “Đến Vương phủ ?” Đảo mắt lão nghĩ đến cái gì đó, vội vàng kêu lên: “Nữ lang, vẫn còn gả , nếu đến Vương phủ , sẽ đàm tiếu, lời sẽ càng khó mất thôi.”
Trần Dung kiên quyết : “Đi thôi, hết thảy đều chủ trương.”
Thượng tẩu thấy nàng quyết ý, đành điều khiển xe ngựa chạy về phía Vương phủ.
Xe ngựa khởi động, lão vẫn từ bỏ ý định, còn thêm: “Nữ lang, vẫn gả , tuy Tam lang Nam Dương vương từ bỏ ý định, nhưng tin tức chắc gì là thật. Người cứ chạy đến Vương phủ, câu đàng hoàng thê, bôn ba , từ xưa đến nay, nữ lang bỏ trốn luôn coi thường, về còn thể sống tiếp đây?”
Trong giọng của Thượng tẩu mang theo nức nở.
Sau một lúc lâu, trong xe ngựa vẫn truyền đến giọng kiên quyết của Trần Dung: “Không cần nữa, đến Vương phủ .”
Thượng tẩu đến tận đây hết hy vọng, lão thở dài thở ngắn, điều khiển xe ngựa chậm rãi chạy về phía .
Chỉ chốc lát, xe ngựa của Trần Dung chạy đến cửa hông của Vương phủ.
Trần Dung do dự trừng mắt Thượng tẩu một cái, lão mới mang vẻ mặt đau khổ nhảy xuống xe ngựa, về phía gác cổng.