Người Vốn Phong Lưu - Chương 146: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:27:21
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, trăng sáng nhô lên cao.

Trần Dung Tôn Diễn mạnh mẽ lôi ngoài, một gốc cây đại thụ. Nàng lười biếng dựa tháp, ngửa đầu, trăng sáng bầu trời.

lúc , một tiếng đàn du dương bay tới.

Trần Dung từ từ đầu .

Nàng thấy dáng nghiêng của Vương Hoằng. Chàng ngay ngắn bãi đất hoang vu, phía đặt cầm. Dưới ánh trăng, mười ngón tay mềm mại của khẽ lướt dây cầm, tuấn dật vô song, trong ánh sáng màu bạc tản oánh quang thản nhiên. Lúc tựa như trong tranh vẽ, cực kỳ xa vời…… Chàng như , rõ ràng gần tại bên , giống như cách nàng một con sông, một ngọn núi.

Trần Dung ngắm, lười biếng nghiêng đối mặt với , dời mắt thưởng thức mỹ nam đồ ánh trăng .

Mê Truyện Dịch

Tiếng đàn của , trong sự trong trẻo như ngày xưa thêm một phần khí huyết, lắng , mắt Trần Dung giống như thấy một vòng huyết nguyệt (trăng đỏ như máu) treo ở giữa trung, cực kỳ diễm lệ, cực kỳ rung động.

lúc , chân của nàng đá một cái. Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nàng đối diện với vẻ mặt tức giận của Tôn Diễn, thiếu niên xinh tuyệt trần, Trần Dung trừng mắt, hỏi: “Sao ?” Bởi vì mỏi mệt, trong giọng của nàng lộ khàn khàn.

Tôn Diễn chán ghét trừng mắt nàng, quanh trái , thấp giọng : “Vừa Vương Thất lang đến mức chảy cả nước miếng.”

“A?” Trần Dung kinh hãi, nàng vội vàng nâng tay áo lau bên miệng, động tác mới một nửa, nàng cứng đờ, trừng mắt Tôn Diễn với vẻ ảo não: “Huynh gạt .”

Tôn Diễn quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, thi thi nhiên nhiên xuống bên cạnh nàng. Lúc sớm cởi bỏ khôi giáp, bên ngoài là bào phục màu lam. Cậu mặt Trần Dung, hai tay ôm chân, khi lên bầu trời thì đột nhiên hỏi: “A Dung, thật sự thích Vương Thất lang ư?” Tuy về phía Trần Dung, nhưng hỏi vô cùng nghiêm túc.

Trần Dung ngẫm nghĩ, trả lời: “Vâng.” Dừng một chút, nàng ngây thơ: “Nam nhân như , nữ lang trong thiên hạ đều thích mà, đúng ?”

Tôn Diễn đầu nàng. Ánh mắt của chút kỳ lạ, Trần Dung hiểu. Cậu Trần Dung một lúc lâu, đột nhiên lên, xoay rời , bước chân càng ngày càng nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-146-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung há miệng định gọi , nhưng thấy chung quanh vài ánh mắt liếc về phía bên , vì thế ngậm miệng.

Khi Tôn Diễn sải bước lao hai mươi bước, một tiếng vó ngựa truyền đến.

Nghe thấy tiếng động đó, tiếng đùa ồn ào ngừng . Có gấp gáp xoay chạy về phía ngựa — bọn họ đều kinh nghiệm g.i.ế.c chóc, thấy tiếng vó ngựa thì việc gấp phát sinh.

Bước chân của Tôn Diễn cũng ngừng , gương mặt xinh tuyệt trần trầm xuống.

Người cưỡi ngựa vội vàng vọt tới mặt , xoay xuống ngựa, thi lễ, lớn tiếng : “Tôn tướng quân, ở phía trăm dặm xuất hiện của chúng . Bọn họ , Nhiễm tướng quân cùng Mộ Dung Khác gặp gỡ.” Hắn ngẩng đầu, hướng tới Tôn Diễn chặp hai tay, vội vàng : “Binh lực của tướng quân quá ít, Tôn tướng quân, chúng giúp tướng quân một tay .”

Lời thốt , Tôn Diễn quyết đoán đáp: “Được.”

Đến lúc , Vương Hoằng mới kết thúc một khúc, chậm rãi buông hai tay, ngẩng đầu về phía Tôn Diễn, ánh trăng, hai mắt của thâm thúy: “Mộ Dung Khác ? Hiện tại gã đang ở ?”

lớn tiếng đáp: “Cách chỗ trăm dặm, về phía tây một khe núi.”

Vương Hoằng đầu về hướng theo lời sĩ , nhẹ giọng : “Thì là thế.”

“Chuyện gì thì là thế?” Người hỏi là tướng lĩnh trẻ tuổi giao hảo với Tôn Diễn, , từ khi Trần Dung là nữ lang thì luôn vẻ mặt tiếc hận.

Vương Hoằng nhợt nhạt : “Hóa , tối hôm qua binh lực ở cửa thành phía nam điều , chính vì Mộ Dung Khác dùng để đối phó với Nhiễm Mẫn. Xem tướng quân nhà ngươi tới nhanh chóng, Mộ Dung Khác trở tay kịp, kịp thuyên chuyển quân của .”

Tướng lĩnh trẻ tuổi gương mặt chữ điền, màu da nâu đậm, hình cao lớn, giọng cũng thô hào. Hắn Vương Hoằng giải thích như thế, bừng tỉnh đại ngộ, với giọng kiêu ngạo: “Nghe Mộ Dung Khác một lòng g.i.ế.c hết hùng Hán, đặc biệt rõ việc quân sự. mà gã gặp tướng quân nhà chỉ thể cam bái hạ phong thôi.” Hắn , rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt: “Có một , tướng quân nhà chỉ dẫn theo hai ngàn đánh lùi một vạn năm ngàn của gã. Ta thấy, đời , vốn ai là đối thủ của tướng quân nhà !”

Hắn còn hết đắc ý, Tôn Diễn quát lớn: “Họ Lý, ngươi câm miệng cho , tướng quân còn đang chờ chúng tới cứu viện.”

Loading...