Người Vốn Phong Lưu - Chương 148: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:27:37
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dung cũng chớp mắt , ánh mắt mê mang, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Nhìn quân.”

Nàng đưa câu trả lời như thế. Nàng dùng ánh mắt mê mang, trống rỗng như thế trả lời .

Vương Hoằng nhướn mày, buông cầm, xoay Trần Dung chăm chú.

lúc , Trần Dung giật một cái, nàng miễn cưỡng , lên, xoay định rời .

Ngay khi đó, giọng thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung?”

Bước chân của Trần Dung cứng đờ.

Chàng lên, đến phía nàng, cách nàng chỉ nửa cánh tay thì dừng , cúi đầu, ôn nhu hỏi: “Nói cho , vì nàng đến thành Mạc Dương?” Ngữ khí cực kỳ kiên định.

Trần Dung ngẩn . Nàng thì thào : “Vấn đề , trả lời .” Không đợi Vương Hoằng hỏi , nàng vội vàng về phía .

Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Vương Hoằng chậm rãi .

Lúc , hiền sĩ trung niên tới, bóng dáng Trần Dung, : “Lang quân, Trần thị A Dung kỳ quái. Trên đường nàng cùng chúng đến thành Mạc Dương, dọc theo đường bày mưu tính kế, trấn định thong dong, thật sự tự tin. Khi về việc thể thoát vây từ cửa nam, nàng cũng tự tin, ngay cả giờ giấc cụ thể cùng nhân của địch nhân đều rõ rệt. khi nàng chân chính đối mặt với chiến trường thì kinh hoàng hoảng sợ, hề khác gì các nữ lang bình thường. Lang quân, Trần thị A Dung ?”

Vương Hoằng lắc đầu, bóng dáng Trần Dung xa, thản nhiên , khẽ : “ là thú vị……”

Chỉ chốc lát, chìm giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm , đội ngũ lên đường.

Ngày hôm qua, bọn họ còn hai ngàn , hiện tại chỉ còn hơn một trăm, hơn nữa trong hơn một trăm còn tầm 30 thương. Chỉ từng , tiến lên cẩn thận hơn, dọc theo đường , Vương Hoằng phái mấy dò đường, thấy điều gì khác thường thì sẽ đổi tuyến đường mà .

Rốt cục, đến ngày thứ ba, thành Nam Dương xuất hiện ở mắt .

Nhìn thấy thành trì quen thuộc, phát tiếng hoan hô.

lúc , một giọng trong trẻo truyền đến: “Vương Hoằng.”

Mọi đầu . Vừa đầu, bọn họ khỏi ngẩn .

Trong xe ngựa, Trần Dung đang ló đầu gọi Vương Hoằng, điều lúc nàng bào phục nam tử, mặt nàng thậm chí còn lấm cát bụi.

Trong lúc ngẩn ngơ, Trần Dung giục ngựa đuổi tới mặt Vương Hoằng, nàng Vương Hoằng, nghiêm túc : “Thất lang, sắp đến thành Nam Dương , một chuyện nhờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-148-nguoi-von-phong-luu.html.]

Lời của nàng thốt , Vương Hoằng nheo hai mắt. Chàng nàng chăm chú, chậm rãi , với giọng ôn nhu: “Ý của khanh khanh là cho thế nhân , Trần thị A Dung bao giờ từng đến thành Mạc Dương? Lại càng từng theo Vương gia, bạn bên cạnh Vương Hoằng ?”

Không , tươi của dường như lạnh lùng, khiến Trần Dung rùng một cái.

Không , rõ ràng là chuyện đúng lý hợp tình, Trần Dung đột nhiên cảm thấy chột , nàng cúi đầu, cắn môi thì thào : “Ta, vẫn gả mà.”

Nói tới đây, dường như nàng sức lực, nàng ngẩng đầu lên, trông mong Vương Hoằng, khẽ cầu xin: “A Dung và lang quân cách xa chỉ ngàn dặm vạn dặm? Lang quân, Trần Dung sẽ .”

Mê Truyện Dịch

Nàng tới đây, vung roi ngựa, chạy đến bên xe ngựa của .

Vương Hoằng bóng dáng của nàng, một hồi mới cất giọng với vẻ lười biếng: “Lời của Trần thị A Dung, nhớ rõ ?”

“Nhớ rõ.”

Nghe thấy chỉnh tề đồng ý, Vương Hoằng chút để ý gật đầu, : “Dựa theo lời của nàng .”

“Vâng.”

Đoàn mới đáp ứng, hiền sĩ trung niên ngẩng đầu liếc mắt Trần Dung tươi đầy mặt, khỏi lắc đầu, với Vương Hoằng: “Nàng, nàng đúng là…… lừa dối mà.”

Vương Hoằng khẽ .

Khi đoàn xe của Vương Thất lang xuất hiện ở ngoài cửa thành Nam Dương, nhóm binh lính thủ thành sợ đến ngây .

Cũng qua bao lâu, một tiểu đội trưởng mới lên tường thành, Vương gia ở phía cả kinh kêu lên: “Có thể để tiểu nhân gặp Vương Thất lang một chút ?”

Khi chuyện, một trăm cái đầu đều về phía , trơ mắt ngó.

Vương Hoằng vén rèm xe lên.

Chàng mỉm , thanh phong lãng nguyệt đáp: “Là .”

Hai chữ phun , tường thành bộc phát tiếng hò hét mừng rỡ. Tiểu đội trưởng kích động kêu lên: “Thật sự là Vương Thất lang, thật sự là Vương Thất lang! Mau mau mở cửa, mau mau mở cửa.”

Trong tiếng hô tô gọi nhỏ của , cửa sắt nặng nề bắt đầu mở .

Xe ngựa của Vương Hoằng bắt đầu chuyển động.

khi xe ngựa của điều khiển đến bên cạnh xe ngựa của Trần Dung thì đột nhiên dừng , mặt bao , trong tiếng mừng vui và ánh mắt chờ mong của tường thành, dùng giọng điệu ôn nhu, thiết gọi Trần Dung: “Khanh khanh, chúng thôi.”

Loading...