Người Vốn Phong Lưu - Chương 153: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:28:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tráng hán vóc cao lớn, tiếng như chuông đông, mặt râu quai nón, tròng mắt ố vàng, diện mạo đúng là vẻ thô bỉ khiến chán ghét.

Dũ Chí đối mặt với câu hỏi của như thế cũng xem thường mà đối đãi, ngược vui vẻ, đắc ý : “Mũi thần ư? Từ , dùng thật sự sai .” Hắn mới đến đây, Hoàn Cửu lang ở một bên lạnh lùng : “Cẩu của nhà cũng một cái mũi thần.”

Tiếng vang nổi lên bốn phía.

Dũ Chí cũng phiền não, sắc mặt như thường, : “Không lang quân, lang quân gì cả. Hì hì, nể mặt Vương Thất lang lịch kiếp trở về, mũi thần của thể chứng minh, bên trong lang quân, chỉ nữ lang thôi.”

Lời cũng khác gì , Vương Hoằng nhịn liếc mắt xem thường, Hoàn Cửu lang còn thì bật , danh sĩ trung niên thở dài một tiếng, xoay : “Đi thôi thôi, chuyện vui đều Dũ Tử Thành phá hỏng hết .”

Lời , đám vang lên tiếng thổn thức tiếc nuối, tiếng mãnh liệt.

Lúc , bộ đoàn xe cùng đám đều vây trong sự hỗn loạn. Trần Dung xem xét trái , thấy ai chú ý tới thì nhảy xuống xe ngựa, chỉ hai ba bước xen lẫn trong đám .

Thân thủ của nàng linh hoạt, chui tới chui lui, dễ dàng thoát khỏi đám đông, chạy về phía Trần phủ.

Lúc , dòng đều đổ về phía Vương Hoằng, Trần Dung theo hướng ngược , bước thật sự dễ dàng, chỉ chốc lát, nàng tới phố nam.

Đi đến nơi , khung cảnh trở nên an tĩnh.

Nhìn ngã tư đường quen thuộc, Trần Dung tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t ngắm nghía xung quanh, chỉ cảm thấy hết thảy đều quen thuộc, như thế.

Nàng qua mấy nhà thuộc về , mấy cửa hàng đóng chặt, từ xa thấy một đ**m mở cửa. Cửa hàng bán son phấn, nơi nơi đều sa màn màu hồng nhạt, gỗ lim đánh thành quầy, nước sơn tươi sáng chút hạt bụi.

Trần Dung nhanh bước .

Canh giữ ở trong đ**m là một thanh niên tầm 27, 28 tuổi cao cao gầy gầy. Hắn thấy Trần Dung tới cửa, vội vàng chào đón, khách khí : “Vị lang quân ….”

lúc , Trần Dung kéo đấu lạp xuống, lộ khuôn mặt.

Thanh niên ngẩn ngơ, đảo mắt kinh hỉ kêu lên: “Nữ lang, nữ lang!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-153-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung : “Là , cần kích động như thế.”

Mê Truyện Dịch

Người thanh niên dùng tay áo lau lau khóe mắt ướt, run giọng : “Chúng nô ngày đêm đều lo lắng, thành Mạc Dương truyền đến tin tức cũng càng ngày càng thảm thiết, nô thật sự sợ hãi.”

Trần Dung cũng bình tĩnh nổi, nàng gật đầu lung tung, hỏi: “Bình ẩu ? Hiện tại bà thể lộ diện .”

“Vâng, .” Thanh niên vội vàng : “Nô gọi bà đến.”

Trần Dung phất phất tay.

Cửa hàng diện tích nhỏ, hai phòng tất cả. Trần Dung bên trong, ở bên trong chỉ một tháp duy nhất.

Ngồi xuống , nàng uống nước, đánh giá xung quanh. Cửa hàng quét tước tinh xảo sạch sẽ, nhưng vắng vẻ lạnh lùng, xem việc kinh doanh cũng lắm.

Ngay khi nàng suy nghĩ, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Trong nháy mắt, Bình ẩu chạy . Bà thấy Trần Dung, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng rơi xuống.

Bình ẩu lấy tay áo lau mặt, thấy Trần Dung lên ôm lui phía một bước.

Bà quỳ rạp xuống mặt Trần Dung, ô ô òa. Bà chỉ trích: “Biết rõ thành Mạc Dương là nơi tử vong, nữ lang thể chứ? Dù Nam Dương vương đòi cướp , cũng còn thể sống sót, cũng thể bình an đến già, chẳng lẽ nữ lang qua , c.h.ế.t tử tế bằng vẫn còn sống mà?”

một câu thì nghẹn, thành tiếng. Trần Dung về phía bà, mới chỉ mấy ngày mà hai bên mái tóc bà muối tiêu.

Trần Dung cảm động, vội vàng vươn hai tay, mạnh mẽ kéo bà dậy. Vừa nâng Bình ẩu lên, bà thấy gương mặt của Trần Dung òa lên .

Bình ẩu mà thì đến một khắc, lúc Trần Dung kiên nhẫn khuyên bảo mới dừng .

Hai xuống bên cạnh , Trần Dung nhanh hỏi: “Ta rời , Trần phủ gì khác thường ?”

Bình ẩu lấy khăn tay lau nước mắt, khàn khàn : “Khác thường thì , chỉ , bá phụ của nổi giận, một nữ lang như xa nhà cũng một tiếng với gia tộc, còn bảo khi trở về sẽ đến quỳ ở từ đường. Các tỷ tỷ của khi tham gia yến hội, từng lẽ bỏ trốn theo nam nhân . khi bá phụ phái tra xét tiền tài của , đều hề mang gì theo, tất nhiên là mất tích.”

Trần Dung , âm thầm thở dài một .

Loading...