Hiện tại biểu tình , chẳng lẽ là trùng hợp ư?
lúc , Trần Dung về phía ngã tư đường, giọng thấp xuống, thì thào : “Chàng ở nơi như thành Mạc Dương thật sự là chịu khổ, còn nghĩ rằng sẽ gặp nữa.”
Lời nhắc nhở chúng nữ, đúng , thành Mạc Dương là nơi tử vong, Trần Dung cũng ngu dốt, cho dù nàng gặp gỡ tình lang, cũng chọn thời điểm an mà chứ. Xem việc quả nhiên là trùng hợp.
Nghĩ như thế, chúng nữ tươi .
Mê Truyện Dịch
Trần Vi xông lên, nàng vây quanh Trần Dung dạo qua một vòng, : “A Dung, gầy , cũng đen . Xem , nếu Thất lang hẹn , nhất định đánh phấn mới .”
Nàng đến đây, mắt chuyển thấy Bình ẩu, khỏi cả kinh kêu lên: “Sao lão nô còn ở đây?”
Tiếng dứt, giọng mất hứng của Trần Dung từ phía vang lên: “Lúc ở đường gặp lưu dân, Bình ẩu che ở phía . May mắn xe ngựa tiến lên đúng lúc, nếu , thật sự sẽ phát sinh chuyện gì. A Vi, bà là một trung phó đối với ân cứu mạng, bởi mang bà trở về.”
Dừng một chút, nàng nhếch môi, với giọng quật cường: “Ngay cả bá phụ đánh giết, cũng giữ Bình ẩu .”
Trần Vi giật , lúng lúng túng : “Bà cứu là trung nghĩa, đem bà về là tri ân báo đáp, phụ cũng thể đồng ý.” Giọng chút bất khoái, A Dung mắt rõ rằng phụ khẳng định sẽ cự tuyệt nàng, mà còn cái gì đánh g.i.ế.c khiến phụ trở thành kẻ vô nghĩa.
Như khi Trần Vi méo mặt, Trần Miêu đầu chằm chằm Trần Dung, đột nhiên một cách quỷ dị.
Nàng đặc biệt kỳ quái, đầu tiên chúng nữ ngẩn , nhưng ngay đó hiểu , lập tức, bọn họ Trần Dung, đều lộ tươi kỳ quái.
Trần Vi cũng phản ứng , nàng lấy tay áo che miệng, híp mắt, với vẻ thương hại: “A Dung, một việc, nhất định chống đỡ.”
Nàng cất tiếng, Trần Miêu ở một bên bằng giọng khinh thường: “Muội ư? Bằng thế của , Thất lang cũng chỉ là chơi đùa, tới thích thú, A Vi bảo chống đỡ là dùng từ đúng . Hơn nữa, nữ nhân đều lòng bao dung, ngay cả thật sự cùng như Thất lang tự định chung , thấy việc như thế, hẳn vui mừng mới đúng.”
Trong ánh mắt ngơ ngác, mê hoặc mang theo bất an của Trần Dung, chúng nữ cợt một lúc, là Trần Miêu dẫn đầu mở miệng: “A Dung, lúc Thất lang của dẫn theo một ‘Khanh khanh’ trở về. Chậc chậc, , Thất lang của gọi khanh khanh thật sự ôn nhu đa tình.”
Nàng chậc vài tiếng, ánh mắt về phía Trần Dung sự thương hại. Hơn nữa, trong giọng ít nhiều một phần ghen tị đối với vị “Khanh khanh” từng gặp mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-155-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung còn đang ngơ ngác đó.
Nàng mở to mắt , từ từ cúi đầu xuống. Sau một lát, nàng lui phía một bước đưa lưng về phía chúng nữ, khẽ : “Tạ các vị tỷ tỷ bẩm báo, A Dung phận của là gì.”
Giọng thấp xuống, tựa hồ thành tiếng.
Ánh mắt chúng nữ về phía nàng, sắc đùa cợt càng thêm đậm.
Trần Thiến lên một bước, đến gần phía Trần Dung : “A Dung, đúng, là phận gì chứ? Vương Thất lang phận ? Nói đến , chỉ sợ trong thiên hạ đều sẽ cầu xin đừng bẩn thanh danh của .”
“ , A Dung đừng thương tâm, nếu xứng, thì nên suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Giọng vẻ ôn nhu, là một thứ nữ chung phụ với Trần Miêu.
Trần Vi ở một bên thấp giọng an ủi: “A Dung, đừng nghĩ nữa, như là thể nghĩ tới.”
Nói tới đây, nàng nhoẻn miệng , tiến lên nắm tay Trần Dung định an ủi. Nàng Trần Dung, thầm nghĩ: Mỗi một giận nàng, thấy nàng đáng thương nhịn mà thương hại.
Lúc , Trần Dung giãy khỏi tay nàng , nàng lắc lắc đầu, tóc tai rối bời, nàng chua sót, thi lễ với chúng nữ khẽ : “Đa tạ các tỷ tỷ an ủi, A Dung thực sự thương tâm.”
Miệng thương tâm, nhưngnàng vẫn cúi đầu, rụt vai, cả dường như mất hết tinh thần.
Ánh mắt của chúng nữ càng thêm thương hại.
Lúc , Trần Dung khẽ : “Các vị tỷ tỷ, A Dung xin cáo từ. A Dung khiến trưởng bối quan tâm, nếu trở về thì nên xin mới .”
Dứt lời, nàng xoay , bước chân lảo đảo về phía . Bình ẩu thấy thế, vội vàng theo.
Nhìn bóng dáng nàng lảo đảo rời , Trần Thiến đột nhiên : “Chúng cũng thôi. A Vi, với mẫu một tiếng, A Dung cũng là một đáng thương, bảo mẫu đừng trừng phạt nàng.”