Trần Công Nhương gật đầu, ôn hòa : “Ngươi mới cưới một tiểu , tiêu dùng thiếu thốn cũng là điều bình thường.“
Lời của thập phần ôn hòa, nhưng Vương Tác là mồ hôi chảy như mưa, mặt trắng bệch, run giọng : “Vương Tác dám, lang chủ, Vương Tác cũng dám nữa.”
Trong ánh mắt vội vàng khổ sở cầu xin tha thứ của , Trần Công Nhương vẫn bằng giọng hòa hòa khí khí: “Vừa Vương Thất lang tặng cho nữ lang A Dung một chậu nước ? Chứng tỏ coi trọng nữ lang . Dưới tình huống như , nhắc việc tặng A Dung cho Vương Nghi tới Vương Nghi sẽ thu nhận, mà ngay cả Thất lang cũng sẽ ghi hận với Trần Phủ chúng . Trần Nguyên vốn là nông cạn, tính cách cũng nóng vội, lời của , về đừng nữa.”
Mê Truyện Dịch
Vương Tác , vội vàng đáp: “Vâng, , lời của lang chủ đúng.”
Lúc , Vương Nghĩ lên, đại diện các gia tộc đều nhanh chóng lên. Trần Công Nhương cũng cầm chén rượu qua.
Vương Tác bóng dáng của , vươn tay áo lau mồ hôi trán, biểu tình vẫn lo sợ.
Đối thoại của bọn họ, Trần Dung và Trần Vi ở một góc cách tận mấy tháp nên hề thấy.
Trần Vi đắm chìm trong suy nghĩ của , nàng dựa về phía Trần Dung, nàng, hỏi với vẻ bất an: “A Dung, bảo đến lúc thấy Nhiễm tướng quân thì gì với đây?”
Lúc , nàng dời bình phong của và Trần Dung , cũng chuyển tháp tới gần Trần Dung.
Trần Dung đối mặt với ánh mắt cầu xin của Trần Vi, , tươi chút giả dối.
Nàng rũ hai mắt, lắc đầu : “Ta .”
Ba chữ thốt , Trần Vi chút tức giận, nàng vội vàng : “Không là tri kỷ của ? Sao ?” Giọng của Trần Vi vang lên, Trần Dung nàng , nghiêm túc : “A Vi, hai chữ tri kỷ, cũng là tùy tiện thì thể . Ta và Nhiễm tướng quân, nam nữ khác biệt, địa vị bất đồng, dù thế nào cũng thể trở thành tri kỷ. Tỷ như , chẳng những với Nhiễm tướng quân, ngay cả với , cũng sẽ khiến thanh danh tổn hại.”
Trong giọng của Trần Dung hàm chứa nghiêm túc cùng kiên trì, Trần Vi khỏi ngẩn . Đảo mắt, nàng đỏ hốc mắt, mím môi, với vẻ oán hận: “Kể cả , cũng nên chuyện với thế nào.” Dứt lời, nàng tức tối xoay .
lúc , giọng của Trần Công Nhương từ một bên truyền đến: “A Vi.”
Trần Vi thấy thì nhanh chóng đầu , đáp: “Dạ.”
“Đi theo .”
“Vâng.”
Trần Vi đáp ứng một tiếng, run run lên, nàng dời bình phong, cũng nghĩ tới cái gì, tay duỗi , đột nhiên kéo lấy ống tay áo của Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-167-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nàng cầm tay Trần Dung, trông mong nàng, cầu xin: “A Dung, cùng .”
Lúc , Trần Dung thực sảng khoái gật đầu, lên tiếng trả lời dậy.
Hai nàng dời bình phong, theo phía Trần Công Nhương.
Trong tiếng ồn ào đùa, dòng như nước, Trần Công Nhương thong thả khoan thai, chậm rãi về phía .
Lúc cửa điện, bước lên bậc thang, ở chỗ dòng thưa thớt, Trần Công Nhương lắc đầu, than nhỏ với Trần Vi: “Hôn nhân đại sự, vốn là trưởng giả thương nghị quyết định. Tiểu bối các con mới chỉ gặp một xa cách. mà Nhiễm Mẫn tính tình l* m*ng, vội vàng, bá phụ, cũng chỉ thể thuận theo y, cấp bậc lễ nghĩa.”
Khi chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi đỏ đến mức như chảy máu, hai chân nàng mềm nhũn, vội vàng dựa Trần Dung, nàng đáp giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Vâng, hết thảy do bá phụ quyết định.”
Trần Công Nhương , thấy nàng trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Đi vài chục bước, Trần Công Nhương chuyển hướng về phía căn phòng bên trái .
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đến , khi bọn hầu đối mặt với Trần Công Nhương đều nhất tề khom hành lễ.
Trần Công Nhương thong thả khoan thai bước trong phòng.
Trong phòng sáng sủa, Trần Vi vốn khẩn trương ngay cả hô hấp đều ngừng , thấy phòng trống thì khỏi thất vọng thở một .
Tiếng hít thở lớn, Trần Công Nhương khỏi đầu liếc nàng một cái, từ từ : “Một nữ lang sĩ tộc, cử chỉ ung dung, gặp sự bất loạn mới đúng.”
Đây là giáo huấn.
Trần Vi vội vàng thi lễ, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Trong đèn đuốc, vẻ mặt nàng kính cẩn theo, nhưng sự chờ mong cùng xuân ý vẫn thể che giấu.
Trần Công Nhương Trần Vi như thế thì khỏi nhíu mày.
Ngay lập tức giãn mày , Trần Vi cũng chú ý tới sự đổi .
Trần Công Nhương bước đến vị trí chủ tháp, chậm rãi xuống, vung tay áo dài, : “Đi mời Nhiễm tướng quân đến đây.”