Cũng qua bao lâu, giọng ôn hòa của Trần Công Nhương truyền đến: “A Dung, con đây.”
Trần Dung cất bước chân, chậm rãi đến mặt y.
Trần Công Nhương nàng chăm chú, từ từ : “Việc ở thành Mạc Dương, con từ từ .”
“Vâng.”
Trần Dung thi lễ với , cúi đầu, cất tiếng trong trẻo: “Một ngày , thấy thành Mạc Dương vây, Tôn tiểu tướng quân cùng Vương Thất lang đều vây hãm trong thành, rõ sống chết. Ta, lòng bi thống khó thể tự ức chế. Đối với Tôn tiểu tướng quân, cùng với chạy nạn mà quen , tình như . Đối với Vương Thất lang, khi A Dung lọt phủ Nam Dương vương, khi chuẩn tự sát, mang theo năm ca kỹ tới đổi về.”
Nàng tới đây, Trần Công Nhương rõ ràng động dung, nghiêng về phía , chằm chằm Trần Dung, từ từ hỏi: “Khi ở phủ Nam Dương vương, con còn chuẩn tự sát ư?”
“Vâng.”
Trần Dung trả lời thập phần rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, sáng ngời Trần Công Nhương, nhẹ giọng : “Ngày khi cứu , A Dung nghĩ rằng sẽ một ngày trả ơn cứu mạng của Thất lang. A Dung chỉ là một nữ tử nào bản sự báo đáp ân tình? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ thể cùng họ chịu chết, tâm mới thể an bình.”
Trần Công Nhương thở dài một tiếng.
Hắn vung tay áo, : “Đứng lên .”
“Vâng.”
Sau khi Trần Dung lên, đầu tiên Trần Công Nhương dùng ánh mắt nghiêm túc nàng. Nửa ngày, với giọng ôn hòa: “Con chỉ là phụ nhân nhưng vì ân nghĩa mà sẵn sàng chịu chết. Thật hiếm , thật hiếm mà.”
Hắn chỉ về phía bên , trong giọng thực hiền hoà: “Chuẩn tháp cho A Dung.”
“Vâng.”
Một mang tháp lên.
Trần Dung hướng Trần Công Nhương thi lễ, chậm rãi lui phía , lên tháp.
Trần Công Nhương đầu, về phía Trần Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-171-nguoi-von-phong-luu.html.]
Lúc Trần Vi là lung lay sắp đổ, nàng suy nghĩ mấy chục mất trăm đều nghĩ kết quả thế .
Ánh mắt Trần Công Nhương ôn hòa, thấy Trần Vi lã chã chực , khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tuyệt vọng thì nhíu nhíu mày, ngữ khí chút nghiêm khắc: “A Vi, con lòng ái mộ Nhiễm tướng quân đúng ?”
Trần Vi loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nửa ngày, nàng nức nở tiếng, chua chát trả lời: “Vâng.”
Hai đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống phía Trần Công Nhương, phủ phục lê vài bước về phía tới mặt , nàng nắm lấy y bào , run giọng : “Bá phụ, bá phụ, các để Nhiễm tướng quân lấy con thê, cũng thể đổi ý . Con, nếu con gả cho , con tình nguyện chỉ tiểu cô, mặc kệ là mười năm là hai mươi năm, sẽ một ngày, con cũng sẽ khiến đầu liếc con một cái, lấy con thê!”
Giọng vô cùng kiên định, đang giỡn.
mà lúc nàng như thế thật giống như đang uy h**p. Trần Công Nhương dễ tính nhất cũng thể cao hứng nổi.
Hắn lên, vung tay áo dài, nhanh về phía : “Bớt mất mặt hổ , trở về, trở về.”
Hồi phủ , chỉ hai nữ lang Trần Dung và Trần Vi, về phần Trần Công Nhương, tất nhiên thể bởi vì việc nhỏ của nữ nhân mà xằng bậy. Hắn còn đợi đến khi yến hội chấm dứt.
Dưới sự áp giải của các hộ vệ, xe ngựa của các nàng hành tẩu ngã tư đường tối đen.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung xe ngựa bên cạnh, nơi đó vẫn còn tiếng nức nở, tuyệt vọng, thương tâm chết, cho lòng của nàng nhất thời hưng phấn, nhất thời cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
May mắn, ngã tư đường xe ngựa ít, chỉ thứ dân lui tới, bọn họ cũng sẽ khiến cho để ý.
Cũng qua bao lâu, giọng Trần Vi nghẹn ngào, tràn ngập khổ sở truyền đến: “Ta hận !”
Lời của nàng tất nhiên là với Trần Dung.
Trần Dung lạnh lùng, thấp giọng quát mắng: “Trần Vi tỷ rõ ràng, cũng trêu chọc Nhiễm tướng quân, là chính y tự cưới .”
Lời của nàng thốt , Trần Vi kêu lên: “Nhất định là . Nhất định là lúc bình thường khi thấy thì ngừng a dua, giả bộ tươi , còn những lời thích nhất, còn bộ đỏ mặt, để nghĩ rằng thích , cho nên mới thể như !”
Thật ngờ, hai kiếp , vị tộc tỷ vẫn hiểu .
Trần Dung lạnh trong lòng, lời lẽ chút khách khí: “Nhiễm tướng quân là hùng, nữ lang yêu quý y, thấy y mà đỏ mặt cũng nhiều mà. A Vi, tỷ rõ ràng, hiện tại thanh danh gắn chặt với Vương Thất lang, chuyện tỷ là khiến Nhiễm tướng quân hồi tâm chuyển ý. Dưới tình huống , tỷ ghi hận thì lợi ích gì?”