Người Vốn Phong Lưu - Chương 172: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:30:22
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của nàng đánh thức Trần Vi.

Tức thì, trong xe ngựa chỉ còn tiếng nức nở.

Dần dần, tiếng nức nở nhỏ dần. Nửa ngày , Trần Vi ngừng , khẽ : “Muội đúng.”

Lời thực lý trí, Trần Dung thấy thì khỏi lạnh một tiếng.

lúc , Trần Vi cất cao giọng, với vẻ tràn ngập oán độc: “A Dung, xưa nay đối với tệ mà. Nay đoạt lòng của yêu, mối hận , sẽ quên!” Ngữ khí trảm đinh tiệt thiết, tựa như lời thề.

Trần Dung lạnh tiếng, trả lời: “Tỷ càng như thế, Nhiễm tướng quân sẽ càng thích tỷ.”

Trần Vi gật .

Lúc , Trần Dung cũng nhiều lời với nàng , vì thế kêu lên với xa phu: “Đi nhanh chút.”

“Vâng.”

Kỳ thật cần nàng dặn dò, hai nữ lang nhà ở ngay giữa đường phố để ý mặt mũi mà khắc khẩu, bọn hầu cảm thấy bất an, cũng bình tĩnh, sớm tăng tốc .

Xe ngựa nhanh chạy Trần phủ.

Có điều dù là Trần Vi là Trần Dung, đều bảo xe ngựa trực tiếp chạy trong sân viện của mới xuống xe.

Nhìn thấy Trần Dung bước xuống, Bình ẩu vẫn chờ nàng vội vàng lên đón, trong ánh đèn lồng sáng rỡ, mặt Trần Dung vẻ nặng nề ít khi , bà cảm thấy run sợ mà cất tiếng hỏi: “Nữ lang, xảy chuyện gì ?”

“Không việc gì.”

Trần Dung vung tay áo, bước trong phòng.

Chỉ chốc lát, tiếng đóng cửa vang lên.

Trần Dung vọt trong tẩm phòng, qua . Vừa mắng với giọng oán hận: “Tôn Diễn đứa ngốc , ai bảo lắm miệng chứ?” Mắng xả hết giận, nàng lấy roi ngựa từ vách tường xuống, vụt quật trong trung, vung, nàng kêu lên: “Đánh đứa ngốc nhà , đánh đứa ngốc nhà !”

Trong giọng tràn ngập giận dữ thể áp chế.

Lúc ở sâu trong nội tâm, Trần Dung kỳ thật hiểu rõ, khi Tôn Diễn kể với Nhiễm Mẫn cũng nam nhân như Nhiễm Mẫn sẽ bởi đối với nàng sinh cảm tình thật sự, cũng hành động cầu hôn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-172-nguoi-von-phong-luu.html.]

Ngay cả nàng cũng bao giờ , hóa Nhiễm Mẫn thích là nàng như .

Ngẫm nghĩ, động tác vung roi của nàng chậm , chỉ chốc lát, Trần Dung thở hổn hển, chậm rãi lui phía vài bước, yếu đuối xuống tháp.

Nàng buông roi ngựa, cúi đầu xuống.

Hai tay chống trán, Trần Dung thống khổ nghĩ: Tôn Diễn thể cưới nàng, Vương Hoằng khả năng, chỉ Nhiễm Mẫn nguyện ý cưới nàng, nhưng nàng vạn vạn sẽ gả cho y. Nàng bây giờ?

Trước , nàng còn nghĩ rằng, chừng ở đó nàng sẽ gặp một sĩ tử phận thấp kém giống nàng, đó gả cho , trải qua một cuộc sống yên lành mà giàu .

mắt, giấc mộng tan biến!

Trời ạ, nàng bây giờ?

Đêm nay, Trần Dung trằn trọc, thể giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, đầu tiên nàng mơ thấy một chiếc xe ngựa nghênh đón một phủ cực kỳ xa hoa khí phái, Vương Hoằng mặc đồ tân lang, ẩn tình nàng. Không , khi đối diện với đôi mắt của , đối mặt với một phòng đầy tân khách cùng lễ thành long trọng , nước mắt của nàng thể tự ức chế chảy xuống gối, đến khi từ trong mộng tỉnh , nàng mở hai mắt , nước mắt vẫn còn đang ứa , đảo mắt thấm ướt đệm chăn.

Lăn qua lộn một hồi lâu, Trần Dung giấc ngủ.

Lúc , nàng gặp Nhiễm Mẫn, nàng thấy ở trong đống lửa lớn, Nhiễm Mẫn mặc đồ tân lang điên cuồng chạy về phía nàng, y ôm nàng chạy khỏi biển lửa. Khi y cúi đầu, lúc đó nàng đang hấp hối, y òa , lệ nàng cũng trào khi mắt từ từ nhắm .

Hai giấc mộng , cho dù là nào đều khiến nàng khi bừng tỉnh thật lâu cũng thể giấc ngủ.

Chân trời còn tia sáng, Trần Dung dậy, nàng chậm rãi đến màn lụa mỏng bên cửa sổ, mai đang từ từ hiện lên ở phía đông mà xuất thần.

Lúc bầu trời tươi mát như thế, đó là một vẻ tươi tắn mặc kệ đại địa hỗn loạn đến thế nào, mặc kệ chúng sinh si khổ .

Cũng qua bao lâu, giọng của Bình ẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, dậy ?”

Trần Dung khẽ lên tiếng: “Uh.”

Cửa phòng đẩy , Bình ẩu bưng nước rửa mặt . Bà thiết Trần Dung, nhẹ giọng : “Tối hôm qua nữ lang giật bừng tỉnh, mỗi khi đó kêu to hét lớn, là gặp ác mộng ?”

Bà nhớ rõ một , khi Trần Dung gặp ác mộng một thời gian, dù là việc là tính cách đều trở nên giống như một khác. Bởi , trong giọng của bà che giấu bất an.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung lắc đầu, thái dương hiện lên nóc nhà, thấp giọng : “Không việc gì.”

Loading...