Sau đó là tiếng bánh xe lạo xạo, chúng nữ lang lục tục rời .
Chỉ chốc lát, trong sân khôi phục thanh tịnh.
Đám nữ lang Trần Thiến, Trần Kỳ nhất tề thu hồi ánh mắt, về phía Trần Dung phía bình phong.
Trầm mặc một lúc, giọng đố kỵ của Trần Thiến truyền đến: “A Dung, thanh danh của thật lớn.”
Trần Dung trả lời với vẻ yếu ớt: “A Dung hổ.”
Trần Kì lên, dung mạo nàng thanh dật, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, diện mạo như , nhóm kẻ sĩ đương thời đều thích nhất.
Nàng Trần Dung bình phong, hiếm khi sự ôn nhu, ôn nhu vốn nàng chỉ dùng với các nam nhân: “Dám đến thành Mạc Dương chịu chết, cho dù là vì nguyên nhân gì, A Dung, thanh danh sợ c.h.ế.t cũng vang vọng cả thành Nam Dương. Ngay cả kẻ sĩ trượng phu cũng sẽ cảm khái khí khái của .”
Nàng dùng hai chữ ‘Khí khái’ với Trần Dung.
Sau bình phong, hai tay Trần Dung bấu chặt , gương mặt thanh diễm của nàng lộ một chút tươi là vui mừng, là chua xót.
Sau khi trọng sinh, lúc nào nàng cũng thời thời khắc khắc tạo một lời bình ‘Khí khái’ cho bản , cũng mặc kệ nàng bao nhiêu việc, bởi vì xuất của nàng, bởi vì diện mạo của nàng, thế nhân đều đối với sự xuất sắc của nàng coi như thấy.
Đương nhiên điều bình thường, tựa như Nhiễm Mẫn, mặc kệ y cứu bao nhiêu Tấn, mặc kệ y vì trong thành Nam Dương cản bao nhiêu mưa gió, thế nhân ở lưng luôn bởi vì dòng họ y mà ý khinh bạc.
Hiện tại, rốt cuộc nàng nhận đánh giá , cho dù là một nữ lang như Trần Kỳ cũng hề chớp mắt mà như thế. mà, cùng với sự đánh giá là tình cảnh tiến thối lưỡng nan!
Chúng nữ lang chuyện phiếm một lúc lâu thì bắt đầu cáo từ rời .
Nghe tiếng bước chân xa của các nàng, Trần Dung trở giường, tay chân giang rộng mãi nhúc nhích, một lúc lâu, nàng đột nhiên hét lớn một tiếng: “Bình ẩu!”
Bình ẩu kinh ngạc, bà vội vàng chạy tới, liên thanh hỏi: “Nữ lang, nữ lang, , ?”
Trả lời bà là giọng của Trần Dung đột nhiên trở nên hữu khí vô lực: “Không , , lui xuống .”
Kế tiếp, trong sân viện của Trần Dung ngựa xe như nước, càng ngày càng nhiều nữ lang tiến đến thăm nom.
Sau khi nhất nhất mượn cớ ốm, tới gần chạng vạng, Trần Dung giường đột nhiên phát hiện sân viện của lập tức trở nên im lặng một cách kỳ cục.
Phải rằng, xưa nay cho dù im lặng, nhưng tiếng nhỏ của hầu vẫn vang lên, xa xa tiếng sẽ ngừng bay tới. một khắc , trong trời đất âm thanh đều biến mất.
Trần Dung còn để ý, dần dần, nàng cảm giác thích hợp, liền xoay dậy, há mồm định gọi Bình ẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-174-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nàng mới thẳng, câu gọi mới vọt lên cổ họng, chỉ Bình ẩu với giọng run rẩy, vui mừng tột đỉnh: “Ngài, ngài tự tiến đến thăm nữ lang nhà ? Thỉnh, thỉnh, thỉnh.”
Liên tục mấy từ thỉnh, là Bình ẩu vì quá vui mừng mà thành câu.
Trần Dung , vội vàng câm miệng, đè thấp giọng xuống.
Lúc , một giọng quen thuộc, thanh nhuận êm tai, tựa như nước suối chậm rãi truyền đến: “Đều lên .”
Chính là bốn chữ, chỉ bốn chữ.
Mê Truyện Dịch
giọng thốt , trong sân vốn đang im bặt đột nhiên bộc phát tiếng hoan hô cùng tiếng .
Trong sự ồn ào là một tiếng bước chân thản nhiên mà đến.
Nghe thấy tiếng bước chân lập tức hướng tới tẩm phòng của , Trần Dung vội nhảy xuống, nàng duỗi tay , cầm roi ngựa treo vách tường xuống.
Bàn tay mới đụng tới roi ngựa, một tiếng nhẹ từ ngoài cửa truyền đến.
Tiếng thực ôn nhu, thực thanh nhuận, loại trêu tức khiến động tác của Trần Dung trở nên cứng đờ.
Trần Dung chỉ dừng một chút tháo roi ngựa xuống, híp hai mắt, đầu về phía nọ.
Mỹ nam dựa khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nàng, áo trắng như tuyết, khiến cả căn phòng tỏa sáng, là Vương Hoằng ?
Trần Dung liếc Vương Hoằng một cái, quát khẽ tiếng: “Đóng cửa !”
Ngữ khí thực trầm, đây là mệnh lệnh.
Vương Hoằng , khóe miệng nhịn nhếch lên, vung tay áo lên, lời đóng cửa .
Ngay tại một khắc cửa phòng đóng , Trần Dung vọt tới mặt .
Nàng vươn tay , cầm theo roi ngựa, đặt mũi roi để lên cổ họng của Vương Hoằng.
Oán hận trừng mắt , nàng nâng mắt to chút ướt át: “Ai bảo tới?”
Gầm nhẹ một câu , Trần Dung chỉ , nàng chớp chớp mắt, khi lệ nhịn rơi xuống, nàng vươn tay áo lau mạnh một cái, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng. Sau đó nàng trừng mắt, với vẻ khổ sở tức giận: “Hiện tại trong thành đều chằm chằm , họ Vương , lúc đến đây là ý tứ gì? Chàng, chính là cho gả !”