Vương Hoằng thở dài một tiếng.
Chàng vươn tay, tư thái cao nhã mà ung dung, loại ung dung khiến Trần Dung thất thần.
Vì thế, ngón trỏ của nhẹ nhàng chạm mặt Trần Dung, khi ôn nhu lau hết nước mắt, nàng vẫn nhúc nhích.
Chàng lau lệ cho nàng, thở dài : “Nếu A Dung điều , vì tẩm phòng, nàng bảo đóng cửa phòng ?”
Chàng nàng ôn nhu, trong ánh mắt sáng ngời cao xa, giờ khắc tràn ngập thương tiếc: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn đóng cửa …… điều thì gì ?”
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung nhanh như chớp trở nên đỏ hồng.
Tay nàng cầm roi ngựa run run.
Một hồi lâu, nàng nặng nề đặt mũi roi lên cổ họng , quát với vẻ hung tợn: “Vậy vì nhắc nhở ?” Nàng tức giận khiến nước mắt rơi như mưa, lau lung tung một phen, nàng áp chế lửa giận, thấp giọng rít gào: “Chàng còn thuận theo đóng cửa phòng nữa.”
Chàng vô tội nàng, nhẹ giọng với vẻ thuần khiết: “, là A Dung đóng mà!”
Giọng bao nhiêu chân thành thì bấy nhiêu.
Trần Dung tức giận đến thổ huyết, tay nàng run run một hồi lâu, rốt cục chống đỡ , đột nhiên lui về phía một bước, nàng đặt m.ô.n.g ngã mặt đất, hai tay ôm mặt, tay áo che đầu, nghẹn ngào : “Chàng là tên hỗn đản, là tên hỗn đản!”
Nàng thật sự tức giận, năng lộn xộn mắng đến mắng , chỉ là những lời .
Nhiệt độ ấm áp truyền đến, tiếp theo, một đôi tay ôn nhu chạm nàng.
Chàng ôm nàng trong lòng, tay nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc của nàng, lời cũng là ôn nhu say lòng : “Khanh khanh, cửa phòng đóng , nàng nức nở, mắng mắng …… Thế nhân truyền , tất sẽ là lang quân khiến nàng rơi cảnh chịu chết.”
Dừng một chút, cúi đầu, với Trần Dung cả cứng đờ, vẫn nhúc nhích: “Nhìn , nhắc nhở nàng đó.”
Trong giọng thanh nhuận như nước, ngữ khí tranh công lấy lòng.
Trần Dung cứng đờ, vẫn nhúc nhích.
Cũng qua bao lâu, nàng vụt lên. Khi dậy, nàng cũng là cố ý là vô tình, dùng cái đầu nhỏ va mạnh Vương Hoằng
Cú va khá mạnh, khiến Vương Hoằng lảo đảo lui vài bước, phịch một tiếng đụng ván cửa.
Khi tiếng động truyền đến, tiếng nhỏ bên ngoài cũng im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-175-nguoi-von-phong-luu.html.]
Mà lúc , Trần Dung vọt tới cửa phòng, nàng lau vội nước mắt, vươn tay chạm cánh cửa, mở cửa phòng .
lúc , giọng của Vương Hoằng từ từ truyền đến: “Khanh khanh, nàng thấy thì thương tâm như thế, nếu để khác thấy……”
Nói còn xong, động tác mở cửa của Trần Dung liền cứng .
Mê Truyện Dịch
Nàng chậm rãi thu hồi tay. Điểm nàng cũng cân nhắc đến, chính là đó Vương Hoằng cho tức giận trở nên hồ đồ mà quên mất.
Trần Dung xoay , trừng mắt Vương Hoằng.
Đối mặt với tươi đáng giận của , Trần Dung tiến lên một bước, đặt mũi roi để lên cổ .
Lúc đây, nàng đặt nhanh, thể ngẩng đầu.
Trần Dung hung hăng trừng mắt, hạ giọng lệnh: “Vương Hoằng, lệnh cho tìm lí do thoái thác, xóa bỏ quan hệ của và !”
Thấy tươi mặt vẫn đáng giận như cũ, Trần Dung xoay xoay roi ngựa. Đảo mắt, roi thô ráp khiến hầu kết trắng trẻo tu mỹ xước một vệt nhỏ.
Thấy một giọt m.á.u ứa , tâm Trần Dung mềm nhũn, roi ngựa trong tay lui về phía .
Vương Hoằng chỉ lẳng lặng nàng.
Ánh mắt chút kỳ dị, Trần Dung hiểu cảm thấy chột . Nàng rủ hai mắt, tránh tầm mắt của , than thở một câu: “Dù cũng khả năng cưới .”
Vương Hoằng từ từ thở dài một tiếng.
Trong tiếng thở dài, vung tay áo, chậm rãi cửa.
Đảo mắt, bàn tay của nắm lấy cánh cửa.
Chàng dừng chân, đầu về phía Trần Dung đang ngơ ngác , bốn mắt , trong đôi mắt trong suốt, cao xa của lộ một chút thương cảm.
Thương cảm nhẹ khẽ, hình như giống như , cũng vì , đối diện với ánh mắt như thế, trong lòng Trần Dung áy náy đạt tới cực điểm. Nàng khẽ hé cái miệng đỏ mọng, theo bản năng an ủi , nhưng lời đến bên miệng nghĩ rằng nếu tiếp tục dây dưa với , sẽ thật sự đường lui. Vì thế nàng xoay , đưa lưng về phía .
Tiếng thở dài từ từ vang lên.
Trong tẩm phòng, giọng cực ôn nhu, cực mềm mại, cực thương cảm vang lên: “Hóa , A Dung cũng yêu ……”
Trong giọng mang theo một loại tịch mịch cùng mất mát xuyên qua mãi mãi, tựa hồ chuyện Trần Dung hề thương đau lòng, mất mát, sầu não.