Trần Dung ló đầu , kêu: “Tẩu, chậm một chút .”
“Được !”
Thượng tẩu vui vẻ trả lời, bỗng một giọng trong sáng của nam tử truyền trong tai của Trần Dung: “Nghe Nhiễm mẫn tướng quân trở về thành Nam Dương ?”
Một khác trả lời: “ , tối hôm qua trở về. Ha ha, tuyết rơi xuống thật an tâm, hiện tại Nhiễm tướng quân cũng trở , càng an .”
Nghe bọn họ chuyện thanh thản thả lỏng, Trần Dung , lùi đầu về.
Xe ngựa của nàng tiếp tục chạy về phía .
Chỉ chốc lát, xe ngựa tới phố nam.
Sau khi mua một vài cửa hàng ở đây, mỗi khi Trần Dung đường đều đến đây ngó qua một chút. Nhìn gian hàng đóng cửa, lòng của nàng luôn cảm thấy ấm áp giàu .
Trần Dung vén rèm xe, chằm chằm từng cửa hàng một, một lát , nàng nhẹ nhàng gọi: “Tẩu, ngừng một chút.”
Thượng tẩu lên tiếng, xe ngựa chậm .
Mê Truyện Dịch
Trần Dung cúi đầu, đang chuẩn nhảy xuống, đột nhiên, một giọng trầm thấp hùng hậu quen thuộc truyền đến: “Trần thị A Dung?”
Giọng vang lên, Trần Dung liền cứng đờ .
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, về phía tới , chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm của nàng lộ một chút mỉm rụt rè, xa cách.
Nhìn tới, Trần Dung thi lễ, bộ dạng phục tùng: “Gặp qua Nhiễm tướng quân.” Thật là, mới thấy đàm luận về y, nhanh như gặp gỡ.
Xuất hiện ở mặt nàng đúng là Nhiễm Mẫn. Khác với dĩ vàng là lúc y cũng xe ngựa.
Ánh mắt y sáng quắc về phía Trần Dung một cái, đầu liếc về phía xa phu.
Xa phu cao lớn thô kệch, mắt to như chuông đồn, thấy chính là một hãn tướng. Nhiễm Mẫn đưa mắt , lập tức hiểu ý, hì hì, đánh xe đến gần xe ngựa của Trần Dung.
Xe của Trần Dung vốn là đỗ ở ven đường, sát một cửa hàng. Xe ngựa đảo mắt chạy tới gần, vây chặt nó.
Lúc Nhiễm Mẫn về phía Trần Dung.
Y đánh giá nàng từ cao tới thấp, miệng nhỏ nhắn của nàng bất tri bất giác mím , còn khuôn mặt đỏ au mang theo vẻ đề phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-182-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nhìn ngắm, y nhẹ tiếng: “Nữ lang, chúng da thịt cận, thật vất vả gặp gỡ, cần gì xa cách ngàn dặm như thế?”
Ngay lập tức, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt Nhiễm Mẫn.
Khi đối diện với gương mặt tuấn mỹ vô trù, giận mà uy, ánh mắt của nàng d.a.o động, Trần Dung cắn môi, trầm giọng : “Thỉnh tướng quân năng cẩn thận!”
Ngữ khí quật cường.
Nhiễm Mẫn vẫn còn nàng chằm chằm.
Y hề chớp mắt nàng, nửa ngày, y than nhẹ một tiếng, hỏi: “Nữ lang, nàng , đắc tội gì với nàng?”
Y tới đây, khổ, giọng trầm thấp từ tính tràn ngập buồn : “Mỗi một thấy nàng, nàng đều tức giận thể áp chế, mang vẻ mặt oán khí , mỗi cũng đều hỏi nàng, nhưng mãi mà nhận đáp án.”
Hiển nhiên tâm tình của y , trong đôi mắt đen thấy đáy chớp động hỏa diễm âm liệt, sự ôn nhu hiếm thấy. Trên gương mặt tuấn mỹ, hình dáng rõ ràng của y cũng mang theo tươi thản nhiên, tươi cũng khác với bình thường, chút thả lỏng.
Nhiễm Mẫn thế cũng ít khi thấy.
Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, thì nhanh chóng dời mắt.
Nhiễm Mẫn vẫn còn nàng.
Trần Dung tận lực khiến khuôn mặt trở nên ôn hòa hơn, nàng bộ dạng phục tùng liễm mục, nhẹ giọng trả lời: “Ngài đắc tội với .”
Nhiễm Mẫn ha hả , y vươn tay hướng tới xe ngựa vỗ thật mạnh, đột nhiên, tay duỗi về phía nàng, tủm tỉm : “Nếu từng đắc tội, A Dung bằng lòng cùng du ngoạn ?”
Bàn tay của y vươn mặt Trần Dung, ngón tay thon dài thô ráp, mang theo nhiệt độ cơ thể của y cứ thế xuất hiện mắt Trần Dung.
Y Trần Dung, trong ánh mắt sự chuyên chú nàng bao giờ từng thấy…… Thâm chí, dường như còn cả sự chấp nhất?
Thấy Trần Dung chần chờ, giọng trầm thấp hữu lực của Nhiễm Mẫn nhẹ nhàng truyền đến: “Nữ lang, nàng chán ghét ? Nếu giận oán, vì tới gần mắng mỏ một chút.” Ánh mắt y liếc roi ngựa treo vách xe, tiếp tục dụ hoặc: “Ngay cả vung mấy roi, cũng thể thống khoái hơn nhiều.”
Lời thật sự dụ hoặc. Lời thật sự trúng tim đen của Trần Dung.
Nàng ngẩng đầu lên. Lúc , nàng mở to mắt với vẻ hung tợn, dùng ánh mắt g.i.ế.c nam nhân , Trần Dung hỏi: “Thật ? Ta thể mắng ngài một chút, đánh ngài mấy roi ư?”
Khi lời của nàng thốt , hai tiếng to đồng thời vang lên. Cất tiếng to, ngoại trừ Nhiễm Mẫn còn xa phu .
Xa phu vui vẻ, dùng sức vuốt càng xe, kêu lên với Nhiễm Mẫn: “Tướng quân, xem nữ lang hận ngài tận xương!”