Vừa suy nghĩ, Trần Dung bước xuống xe ngựa.
Nàng cúi đầu về phía .
Lúc Trần Dung tóc tai rối tung, bên miệng còn vết m.á.u khô. Khi tới Trần Vi, nàng thi lễ, nhẹ giọng : “Tỷ tỷ chờ một chút, A Dung tắm rửa gặp tỷ tỷ.”
Dứt lời, Trần Dung lướt qua Trần VI, thẳng về phía phòng.
“Đứng !”
Tiếng quát của Trần Vi khàn khàn vô lực.
Trần Dung , nàng đầu, chỉ nhẹ giọng : “Vừa A Dung vô ý ngã, mất hết dáng vẻ, thỉnh tỷ tỷ cho phép tắm rửa quần áo.”
Lời giải thích của nàng tỉ mỉ cân nhắc.
Trần Vi tâm tình lắng , nàng chỉ trừng mắt Trần Dung, với vẻ kiên quyết: “Không cần, chờ.”
Nói tới đây, nàng dậy, đến phía Trần Dung.
Trần Dung thấy nàng phía , động tác, cũng gì, chỉ trừng mắt , nàng khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nàng cố gắng đầu, gọi: “Tỷ tỷ?”
Mặt Trần Vi tái nhợt, trừng mắt : “Vào trong phòng .” Thấy Trần Dung giật , nàng còn thêm: “Vì còn yên ở đây?”
Trần Dung liếc thoáng qua hạ nhân bốn phía lo lắng , nghĩ nghĩ, xoay trong phòng.
Trần Vi theo sát phía nàng, nàng bước trong phòng, vung tay áo dài, đóng cửa phòng thật mạnh.
Nghe tiếng đóng cửa , hô hấp chút rối loạn của Trần Vi, Trần Dung bất an thầm nghĩ: Tình cảnh khả năng nhanh như rơi trong tai nàng đúng ?
Ngay khi Trần Dung miên man suy nghĩ, đột nhiên, phía truyền đến tiếng “phịch”.
Trần Dung đầu .
Vừa đầu, nàng tức thì ngây choáng váng, ngơ ngác Trần Vi quỳ mặt đất, mặt tái nhợt, quật cường mím môi, trông mong , Trần Dung thế nào cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-186-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Vi thẳng lưng quỳ mặt đất, ngẩng đầu chằm chằm Trần Dung, khi đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm quyến rũ của Trần Dung, nàng cắn cắn môi.
Cú cắn nặng, trong nháy mắt, ngoài miệng nàng tơ m.á.u thấm .
Trần Vi Trần Dung một lúc, đột nhiên dập đầu một cái thật mạnh, tê thanh : “A Dung, buông tha cho .”
Lời thốt , tất cả sự kinh ngạc ngẩn ngơ đều bỗng biến mất, Trần Dung lạnh lùng , quát khẽ: “A Vi, từng trêu chọc đến tỷ!”
Kiếp , nàng lẽ vì mưu cầu hạnh phúc của , nhưng kiếp , nàng hề chủ động gì cả! Không hề !
Lời của nàng, Trần Vi hề tai, nàng hướng Trần Dung dập đầu mạnh một cái, : “A Dung, ái mộ Nhiễm tướng quân. Từ đầu tiên thấy , , từ lúc thấy tên của , thấy bức họa của , ái mộ . Mỗi ngày mỗi tối đều mơ về , mỗi ngày ăn cơm đều nghĩ tới . A Dung, cả đời , chỉ cầu ở cùng , vì xuất hiện? Vì khiến cho chú ý? Vì ?”
Một tiếng cuối cùng là tê rống.
Bên ngoài truyền đến tiếng động hỗn loạn nho nhỏ.
Trần Dung ngoài cửa, chuyển về phía Trần Vi, mím môi, hạ giọng : “A Vi, những lời tỷ với cũng vô dụng, tỷ ái mộ Nhiễm tướng quân, thì cứ tìm y, cho y !”
Vẫn như cũ, lời của Trần Dung một câu Trần Vi cũng lọt, nàng tiếp tục khàn khàn, cứ thế tiếp: “A Dung, Vương Thất lang van cầu , hãy bỏ qua Nhiễm tướng quân . Muội với rằng tuyệt đối thích , bảo rằng, và Vương Thất lang từng da thịt chi hôn, thất với Thất lang , cứ như , nhất định sẽ thích nữa.”
Nói đến đây, ngữ khí của nàng tăng thêm, giọng cũng nặng nề. Đến lúc , Trần Dung mới , nàng nhiều như , vì một câu cuối cùng !
Lúc Trần Vi , tiếp tục dập đầu, trong nháy mắt, cái trán trở nên bầm xanh.
Sau khi thao thao bất tuyệt cho hết lời, Trần Vi rốt cục ngẩng đầu Trần Dung.
Vừa , nàng đối diện với Trần Dung đang tự rót rượu uống cạn ở tháp.
Bản quỳ xuống, dập đầu, nàng còn như !
Mê Truyện Dịch
Trong thời gian ngắn, một ngọn lửa giận vô danh hừng hực bốc lên, phẫn nộ cùng với sát khí khôn cùng ào ào ập đến.
Ngay lúc Trần Vi tức giận đến cả run rẩy, Trần Dung liếc nàng một cái, lạnh lùng : “A Vi, tỷ dựa cái gì mà cho rằng vì hạnh phúc của tỷ mà tự hủy danh tiết? Tỷ cho là tỷ quỳ xuống đất, hướng dập đầu hai cái, nên hủy hoại bộ tương lai, hạnh phúc, nhân sinh của , thành cho tỷ ?”
Sắc mặt Trần Dung xanh mét, trong ánh mắt về phía Trần Vi cũng lộ vẻ phẫn nộ cùng chán ghét, nàng buông chén rượu, vụt lên, tay chỉ ngoài, quát khẽ: “Cút ngay ! Có , tỷ cút ngoài cho !”