Thượng tẩu gấp đến độ mồ hôi đổ như tắm, lão run giọng kêu lên: “Giá, giá –” Tay vung roi ngựa, chân cũng sống c.h.ế.t đá bụng ngựa.
càng gấp gáp, xe ngựa càng sa lầy, nghiêng ngả một chỗ, suýt nữa đẩy Trần Dung ngoài.
Lúc , các hán tử vây kín quanh xe ngựa, bọn họ cũng động, chỉ dài tình cảnh , hán tử tầm 40 tuổi gầy yếu mở miệng đầu tiên , nháy mắt kề cận Trần Dung, vui mừng : “Tiểu mỹ nhân cần gì sợ hãi? Nhóm nữ lang các nàng, cả đời chỉ thể thưởng thức hương vị của một nam nhân. Lần nàng thể hưởng thụ ăn no, đó là mĩ sự mà, sợ cái gì?”
Lời , tiếng gian d*m đ*ng vang lên bốn phía.
Trần Dung tâm đang rối loạn cố gắng bình tĩnh, tuyệt vọng thầm nghĩ: Xem , đây là ông trời thu thập , ông trời nên tồn tại thế gian, cho nên thu thập mà.
Vừa nghĩ như thế, lòng của nàng trở nên tĩnh lặng.
Từ khi thoát vây khỏi thành Mạc Dương, Trần Dung phát hiện tâm của trở nên chân chính cứng rắn. Thời khắc , suy nghĩ cẩn thận thấy đường lui, trong lòng còn sợ hãi.
Nàng mím miệng, khẽ quát: “Tẩu, quên .”
Lời , Thượng tẩu lên tiếng lớn, lão khàn khàn kêu lên: “Vậy bây giờ?”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung để ý đến lão.
Trong tiếng của hán tử, nàng giơ tay tìm kiếm, rút trâm cài từ đầu xuống.
Đem trâm cài thu trong tay áo, Trần Dung giơ roi ngựa, lạnh lùng : “Ngay cả chết, cũng lôi theo vài cùng.” Dừng một chút, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ tiếc, kẻ hãm hại lưng , cách nào đối phó.”
Ánh mắt lộ sát khí, ngữ khí ngoan lệ. Nàng trừng mắt những đó, lớn tiếng kêu lên: “Là ai sai các ngươi tới đây hại ? Sao , để quỷ cũng yên lòng?”
Lời mới thốt , hán tử da mặt vàng vọt to : “Mỹ mạo thiên hạ như , quỷ chẳng quá đáng tiếc ? Làm áp trại phu nhân của chúng mới mà.”
Trần Dung đầu về phía thủ lĩnh gầy gò , thét to: “Là ai hại ? Dù cũng chạy thoát, ?”
Hai mắt hán tử gầy yếu ngắm m.ô.n.g kiều ngọc tròn đầy của nàng, hé hàm răng vàng ch** n**c miếng, : “Chúng thấy, cũng chỉ là một râu xồm khẩu âm phương bắc, cũng là ai đến.”
Trần Dung đến đó, với giọng căm hận: “Vậy mà ngay cả kẻ thù cũng ?” Trong giọng lộ vẻ thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-197-nguoi-von-phong-luu.html.]
Khi Trần Dung cùng bọn họ đối đáp, Thượng tẩu vẫn đang cất tiếng lớn, tay lão nắm roi ngựa run rẩy thôi.
Nhìn Thượng tẩu như , Trần Dung căm giận, nhóm hán tử tiếp tục cất tiếng to, lúc , vài khác cũng vây quanh, tổng cộng chín hán tử, vây kín xe ngựa và hai Trần Dung, Thượng tẩu. Tổng cộng 9 đôi mắt phát sáng dâm uế khóa chặt mặt, Trần Dung, hi hi cợt với lời lẽ xa, càng ngày càng chịu nổi.
Lúc , Trần Dung phắt đầu , lớn tiếng quát: “Khóc cái gì, cùng lắm thì c.h.ế.t mà thôi!”
Tiếng quát thốt , Thượng tẩu nghẹn lời.
Trần Dung vẫn còn trừng mắt lão, nàng kêu lên: “Run rẩy cái gì? Ta còn sợ chết, ngươi cũng già , sợ cái gì chứ?”
Thượng tẩu về phía nàng, lão lệ tung hoành.
Lão thống khổ như thế, trong đó phần lớn là vì Trần Dung. Không đành lòng nàng còn trẻ mà c.h.ế.t oan. Hiện tại thấy nàng chỉ là một nữ lang nho nhỏ cũng bối rối thì lão cảm thấy an tâm một chút.
Vươn tay áo lau nước mắt nước mũi, Thượng tẩu cũng giống như nàng, cũng giơ lên roi ngựa, run giọng : “Nữ lang đúng, cùng lắm là c.h.ế.t thôi.”
Trần Dung thấy lão rốt cục bình tĩnh trở , nàng cũng thả lỏng hơn chút.
Nàng đầu về phía hán tử.
Tặc hán đàng , ánh mắt chuyển về phía roi ngựa trong tay Trần Dung, nhe hàm răng vàng, hì hì : “Nữ lang, roi cũng dễ dùng , thấy nàng vẫn nên buông , cẩn thận thương tay đó.”
Hắn xong, là tiếng vang nổi lên bốn phía.
Trần Dung lạnh một tiếng, nghĩ ngợi: Không sai, roi đúng là khó dùng. nếu dùng , sẽ vũ lực lớn!
Nhóm hán tử Trần Dung diễm lệ động lòng , thấy nàng nắm roi ngựa vững vàng, tiếng càng lúc càng lớn.
Một hán tử đen gầy từ trong đám , bước nhanh về phía Trần Dung kêu to: “Con bà nó, thể chờ để cùng tiểu mỹ nhân cận nữa .”
Trong lúc chuyện, cùng với Trần Dung càng ngày càng gần, dần dần, năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước!
Tay duỗi hướng về phía roi ngựa của Trần Dung, nham nhở : “Tiểu mỹ nhân vẫn nên đưa nó cho .”