Người Vốn Phong Lưu - Chương 200: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:33:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khắc, Thượng tẩu xuống .

Sắc mặt của lão thật , Trần Dung, lão lúng lúng túng : “Thấp quá, lên đều là đỉnh núi, thấy thành Nam Dương.”

Trong giọng của lão mang theo tiếng .

Trần Dung nhếch môi.

Nàng trầm giọng : “Tẩu, sợ, chúng ngẫm , chúng cần cẩn thận suy nghĩ.”

Nàng thả nhảy lên xe ngựa, quanh nơi.

Lúc , Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, sắp đến giờ cơm , chúng thể xem bốn phía chỗ nào khói bếp bốc lên.”

Trần Dung suy nghĩ một hồi, khàn khàn : “Nay thành Nam Dương nhiều lưu dân lắm.” Ý tứ của nàng là nếu khói bếp chỉ sợ cũng là do lưu dân dấy lên.

Thượng tẩu nóng nảy, lão bối rối kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, bây giờ?”

Trần Dung cũng tính nhẫn nại, lão kêu gọi như thế, nàng nổi trận lôi đình: “Hỏi ư? Ta cũng bây giờ?”

Thượng tẩu sửng sốt, chậm rãi, lão cúi đầu.

Lúc , Trần Dung lệnh xe ngựa chạy đường, nếu lưu dân đến đây, thì vẫn thể bỏ xa bọn họ.

Thượng tẩu lên tiếng đáp.

Chỉ chốc lát, Trần Dung : “ , thành Nam Dương ở phía nam , chúng về phía nam.” Nàng nghĩ, mặc kệ như thế nào, càng về phía nam thì càng Hồ, đó là khẳng định, nhưng về phần lưu dân, chỉ sợ càng nhiều hơn.

Thượng tẩu lên tiếng, vung roi ngựa, chạy về phía nam.

Trên đường , thái dương dần dần chìm về phía tây.

Trên đường , hai đều trở nên bối rối.

Mê Truyện Dịch

Bên trái vĩnh viễn đều là dãy núi liên miên, phía bên vĩnh viễn đều là điền dã hoang vu, quan đạo phía một bóng , mãi mà thấy biên giới.

lúc , Trần Dung thấp giọng : “Tẩu, cần nữa.”

Thượng tẩu đầu.

Trần Dung ngó quanh, về phía một chỗ khe núi, vươn tay chỉ qua, : “Chúng lâu như thấy , chứng tỏ nơi vẫn an , tẩu, chỗ cũng khá , chúng qua đó nghỉ tạm một đêm, đến ngày mai sẽ tìm cách .”

Thượng tẩu vội la lên: “ nữ lang, thâm sơn cùng cốc, nếu dã thú thì bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-200-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung nghiêm mặt rống giận với lão: “Vậy ngươi bây giờ? Trời tối , Nam Dương cũng đóng cửa, hiện tại cho dù phương hướng, chúng cũng .”

Thượng tẩu ngẩn ngơ, lão cúi đầu, vung roi ngựa, điều khiển xe ngựa hướng tới khe núi theo lời Trần Dung .

Vòng qua một ngọn núi nhỏ thì bọn họ tiến khe núi, khe núi hẹp, phía là triền núi cao ngăn trở, mặt cũng là núi cao, bên trong chỉ gian đủ để chứa năm chiếc xe ngựa.

Trần Dung nhảy xuống, nàng quanh trái , thì thào : “Đang mùa đông, hẳn là dã thú.” Nói thì như , nàng đối với cuộc sống tập tính của dã thú gì cả, lời cũng chỉ là tự trấn an thôi.

Nhìn về cửa duy nhất ở phía , Trần Dung thấp giọng : “Tẩu, chúng nên chắn một tảng đá ở đây ?”

Thượng tẩu về phía nàng, hỏi: “Chắn gió ?”

Đương nhiên , Trần Dung đang chuẩn phát hỏa, đột nhiên thầm nghĩ: Nếu phát hiện nơi , dựng tảng đá ngăn cản thì tác dụng gì? Ai cũng thể chuyển mà, đến , nếu dã thú từ sườn núi chạy xuống đây, bọn họ còn thể xe bỏ chạy, nếu chắn sẽ chỉ ngăn cản xe ngựa của chính bọn họ.

Vừa nghĩ như thế, nàng nhanh chóng ngậm miệng.

Trời nhanh tối đen.

Trần Dung trong xe ngựa, Thượng tẩu chỗ xa phu, hai một bên lắng gió thổi cỏ lay bên ngoài, một bên thầm thì gì đó.

Thời điểm im lặng như thế, núi ngừng truyền đến tiếng dã thú tê rống, côn trùng chít chít ngừng, từng đợt gió lạnh thổi tới, dường như mang theo một loại động tĩnh giống như hô hấp của con .

Càng , Trần Dung càng sợ hãi.

lúc , bên ngoài truyền đến giọng của Thượng tẩu: “Nữ lang, sợ ?”

Giọng của lão cũng chút run run.

Tuy rằng Thượng tẩu lớn tuổi, nhưng lão là nô sinh trong gia đình, từ nhỏ ở Trần phủ nên trải qua sóng gió.

Lập tức, Trần Dung thấp giọng trả lời: “Ta .”

Dừng một chút, nàng phân phó: “Đừng nữa, , là tiếng vó ngựa chứ?”

Trong sự im lặng, Thượng tẩu một lát trả lời: “Không .”

“Vậy ư.” Trong câu trả lời của Trần Dung tràn ngập cảm giác là mất mát là thả lỏng.

Lúc Trần Dung cũng , trong thành Nam Dương tầm hai trăm hộ vệ vây quanh một chiếc xe ngựa chạy về phía chỗ cửa thành.

Ngoài xe ngựa, một dựa tới gần, thấp giọng với trong xe ngựa: “Lang quân, cũng chỉ là lời đoán mò của một lão bộc phụ, bởi vì chút việc nhỏ mà dùng một tấm lệnh bài của Nam Dương vương, thật sự đáng.” Từ ngày Hồ về phía nam, trời tối đen, cửa thành bốn phía đều đóng chặt, bất luận kẻ nào cũng thể . Chỉ ít gia tộc như Vương thị, mới thể ba tấm lệnh bài, ba lượt cơ hội thành Nam Dương ban đêm. Ngay như Trần phủ, cũng chỉ một tấm lệnh bài.

Loading...