Người Vốn Phong Lưu - Chương 202: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:33:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần , thanh niên hộ vệ hiểu, tiếng, nháy mắt hạ giọng với Vương Hoằng: “Lang quân là mỹ nhân cảm kích lấy báo đáp ư?”

Trả lời , là Vương Hoằng chắp hai tay lưng, bóng dáng vô cùng cao xa phiêu miểu, vô cùng thuần khiết, chỉ thấy nhợt nhạt : “Lấy báo đáp ư? Với tính cách của nàng chỉ sợ là dễ dàng, nhưng mà khiến giai nhân cảm động, ái mộ thề ước, đúng là khả năng.”

Thanh niên hộ vệ đến đó, nhịn , dẫm mạnh chân, hướng tới khe núi .

Trong khe núi, Trần Dung co rúm , giống như Thượng tẩu, vẫn hề nhúc nhích. Tuy rằng bọn họ hiểu gì về chiến sự nhưng ở thời điểm cũng thể cảm giác khí bất đồng. Đặc biệt mấy trăm vó ngựa đồng thời chạy tới khiến côn trùng ngừng kêu, dã thú ngừng hú, cho bọn họ cảm giác một vẻ xơ xác tiêu điều.

Không dám lời nào, dám nhúc nhích, mỗi một tích tắc đều trôi qua chậm.

Trần Dung trợn to hai mắt, vẫn nhúc nhích chằm chằm chỗ tối đen phía .

Lúc bọn họ nhét mảnh vải miệng ngựa, chỉ như , chỗ bọn họ ẩn mới ai phát hiện.

lúc .

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên!

Tiếng bước chân trong đêm tối trầm trọng như núi, xơ xác tiêu điều bước đến!

Sắc mặt Trần Dung tái nhợt, khỏi thầm nghĩ: Hay là, đám đạo phỉ tìm chúng ? Vốn đây là chuyện khả năng, nhưng lòng của nàng rối loạn, thật cách nào để trở nên tỉnh táo cân nhắc.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần!

Người đó đúng là bước đến từ khe núi đối diện.

Trán Trần Dung đầm đìa mồ hôi, Thượng tẩu nhích về phía , dựa sát nàng, hạ giọng run rẩy: “Nữ… nữ lang, là về phía chúng .”

Trong giọng của lão tràn ngập tuyệt vọng.

Trần Dung phủ nhận, nhưng mà, nàng rõ ràng thấy tiếng bước chân sắp tới gần khe núi.

Thật sự phát hiện !

Mặt Trần Dung trắng bệch như tờ giấy!

lúc , Thượng tẩu khàn khàn : “Nữ lang, để nô xem xem thể chạy trốn !” Lão nghĩ lão cũng chỉ là một gần đất xa trời, sớm muộn sẽ chết. Nữ lang giống thế, nàng còn quá trẻ, quan trọng nhất là nàng là một tiểu cô mỹ mạo. Mặc kệ rơi bất luận tay kẻ nào, nàng c.h.ế.t thì chính là sống bằng chết!

Nghĩ như , lão thêm dũng khí, trong thời gian ngắn lão cảm thấy bản cũng trở nên cao lớn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-202-nguoi-von-phong-luu.html.]

Cũng chờ Trần Dung trả lời, Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, phóng bên ngoài.

Trong nháy mắt, lão chạy tới chỗ khe núi.

Vừa ló đầu xem xét, lão trông thấy cách đó hơn trăm bước tuy rằng bóng dáng mơ hồ, nhưng đến đúng là một hán tử cao lớn cường tráng. Phía hán tử cắm một cây đuốc, ánh lửa bập bùng khiến bóng hán tử cao lớn mà đáng sợ!

Mê Truyện Dịch

đang về phía khe núi. Cách chỗ hán tử xa là khung cảnh tối tăm mà mơ hồ, dường như ngựa mai phục trong đó.

Người nọ chắn ở đường ngay cửa khe, nếu đánh xe , chính là rơi thẳng trong cạm bẫy sớm bố trí .

Nghĩ đến đây, Thượng tẩu cắn răng một cái, đầu khẽ với Trần Dung: “Nữ lang, bảo trọng!” Lời dứt, lão lao một bước.

Bước chân của Thượng tẩu nặng nề, lão chạy về phía ngược với khe núi.

Ngay lúc lão bỏ chạy đầu , quả nhiên, hán tử cao lớn vì lão bỏ chạy mà kinh động. Người nọ đầu lão, khẽ quát một tiếng, “Ai?” Ngữ khí nặng nề, mang theo cảnh giác chỉ quân sĩ mới .

Thượng tẩu cố ý chạy lên núi, khi chạy trốn, tiếng đá vụn vang vọng bầu trời đêm.

Quả nhiên, nọ ngừng gọi, cất bước, nhanh chóng đuổi theo.

Hắn đuổi theo, phía cũng đồng bọn! Nữ lang tạm thời an .

Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Thượng tẩu buông bỏ, lão bắt đầu liều mạng chạy về phía . Ở phía , hán tử bởi vì quá mức cao lớn mà chút chậm chạp, đuổi theo mấy chục bước cách càng ngày càng xa.

Thượng tẩu lao , tim của Trần Dung như chìm xuống tận đáy cốc.

Ngay lập tức, tay nàng cầm roi ngựa, tay trái cầm trâm cài, mở to hai mắt, hề chớp tối đen phía .

Phía vô cùng yên tĩnh. Chỉ tiếng bỏ chạy càng ngày càng xa.

Chẳng lẽ, Thượng tẩu thành công dẫn dụ rời ư?

Nghĩ đến đây, Trần Dung bình tĩnh hô hấp, nàng chậm rãi xuống xe ngựa, thử bước bên ngoài.

Trên đỉnh đầu nhiều , tinh quang nhàn nhạt khiến cho trời đất hề tối tăm.

Nàng từng bước một, hướng tới chỗ khe núi.

Trời quá mờ quá tối, nàng vài bước, chân cũng giẫm cái gì, suýt nữa té ngã đất. May mắn mũi roi chống xuống đất mới thể giữ vững cơ thể.

Loading...