Người Vốn Phong Lưu - Chương 204: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:34:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là động tác cực kỳ đơn giản, chỉ là lời lẽ cực kỳ đơn giản, vẻ kinh hoàng trong giọng của Trần Dung giảm bớt hơn phân nửa, cả cũng trầm hơn.

Nàng chôn ở trong lòng , thì thào : “Ta còn g.i.ế.c một ! Vương Hoằng, tự tay g.i.ế.c một , từng roi vụt xuống, gáy của gãy, m.á.u phun như suối, còn b.ắ.n tung tóe lên .”

Nàng khàn khàn miêu tả quá trình g.i.ế.c của .

Năm ngón tay của Vương Hoằng nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của nàng, cúi đầu, với giọng cực kỳ ôn nhu: “Đừng nghĩ nữa, bọn chúng đáng c.h.ế.t mà.”

Cũng , chỉ một câu đơn giản Trần Dung đang kích động dần an tĩnh .

Nàng ôm chặt , thì thào : “Chàng đến , thật quá. Thất lang, từng nghĩ rằng đời ai thật sự coi trọng , thích , quý trọng …… Thất lang, đến , thật quá.”

Giọng kéo dài, tình ý cũng kéo dài.

Dưới tinh quang, Vương Hoằng cúi đầu xuống. Hai mắt sáng ngời dị thường, lẳng lặng Trần Dung đang nhắm mắt , vẻ kiệt sức khi tâm lực lao lực quá độ, đột nhiên cả đều trở nên trầm tĩnh.

Chàng nàng, lẳng lặng nàng.

……

lúc , Trần Dung mở to hai mắt, đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng : “Thượng tẩu, Thất lang, nhanh cứu Thượng tẩu!”

Vương Hoằng vươn tay vuốt mái tóc của nàng, thấp giọng : “Ngủ , lão việc gì .”

Ngữ khí của , giọng của Trần Dung an tĩnh .

Nàng nhắm mắt, dần dần, tiếng thở nhè nhẹ đều đều vang lên.

Nàng thả lỏng rơi giấc ngủ.

Dưới tinh quang, gió lạnh thổi qua rèm xe, phát tiếng sột soạt, bốn phía, côn trùng kêu vang, đỉnh núi truyền đến tiếng dã thú tê rống.

Mê Truyện Dịch

Hết thảy đều liên quan đến bọn họ.

Hai trong xe ngựa giống như trong cảnh xuân tươi . Chàng ôm nàng, nàng ở trong lòng , gắn bó gần gũi, hô hấp giao hòa……

Cũng qua bao lâu, tựa hồ các vì bầu trời càng sáng ngời. Trần Dung trốn trong lòng Vương Hoằng đột nhiên co rúm một chút, trừng lớn hai mắt hoảng sợ cả kinh kêu lên: “Ta chết, chết…… Thượng tẩu! Thượng tẩu!”

Nàng xung quanh khắp nơi.

Mới qua vài , nàng trông thấy Vương Hoằng đang lẳng lặng nàng.

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của trong bóng đêm, Trần Dung thả lỏng, nàng đem mặt tiến sát trong lòng , một nữa nhắm hai mắt, trong nháy mắt, tiếng thở nhè nhẹ nữa vang lên.

Dưới tinh quang, Vương Hoằng vươn tay vuốt tóc dài cho nàng.

Năm ngón tay chải mái tóc dài từng chút một, thuận tay rút trâm cài xuống.

Trong nháy mắt, tóc Trần Dung xõa tung, vẫn say giấc nồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-204-nguoi-von-phong-luu.html.]

Chàng cúi đầu, Trần Dung phủ kín n.g.ự.c , nhẹ nhàng vuốt lông mi thật dài của nàng.

Tay tựa như gió xuân, sóng mắt của tựa như xuân đàm (đầm nước mùa xuân).

……

Trần Dung thức tỉnh trong tiếng chim hót ríu rít.

Mơ hồ, nàng chậm rãi mở hai mắt, giờ phút , ánh mắt nàng mê mang, trống rỗng.

Một khắc, hai khắc.

Nàng chớp chớp, sóng mắt trở nên trong suốt hơn.

Dần dần, nàng cảm giác chút dị thường.

Trần Dung chậm rãi nghiêng đầu, về phía .

Nàng đối diện là gương mặt tuấn mỹ dị thường. Khuôn mặt chỉ cách nàng tầm một tấc, hô hấp còn thổi mặt nàng.

Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng.

Nàng vội vàng chống tay, ngay dậy.

động, nàng cảm thấy hai tay và hai chân tê mỏi chịu nổi. Hóa , suốt một buổi tối nàng cũng từng đổi tư thế.

Trần Dung cắn chặt răng, thả lỏng tay chân, chỉ dám dời khuôn mặt.

Nàng nữa nam nhân tuấn mỹ ở phía .

Nam nhân , hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, đang ngủ say. Trong ánh nắng mặt trời, mái tóc đen dài của còn đọng vài giọt sương.

, đó là bạc môi hình dạng duyên dáng của , khóe miệng khẽ nhếch cũng dính giọt sương như viên trân châu nho nhỏ, theo lớp lông tơ khẽ lóe .

Ngay cả ngủ say, cũng nét mặt như thế. Đây là vẻ sáng trong như trân châu, minh nguyệt, phủ gương mặt tuấn dật vô luân của , phủ nét mặt, khiến cho bất luận kẻ nào liếc mắt một cái , liền quang hoa thu mất hồn phách, trở nên đui mù, thậm chí, đều kịp tinh tế thưởng thức hình dạng ngũ quan của .

Mỹ thiếu niên, tao nhã cái thế, gì sánh kịp.

Lang Gia Vương gia Thất lang, cử chỉ ung dung, danh sĩ vô song.

Mà nam nhân , nửa đêm tiến đến chỉ vì cứu nàng……

Trần Dung nhắm mắt, tiến sát trong lòng .

Bất tri bất giác, khóe môi nàng gợi lên một nụ tươi tắn.

Đến lúc , Trần Dung mới phát hiện hóa bản sớm thích , yêu quý, lưu luyến si mê …… Bởi , khi nàng mới phát hiện tiến đến, bất chấp quên mất Thượng tẩu giống như nhân, cũng nghĩ rằng, một tiến đến, nàng trốn chỗ , là ai truyền tin cho , thậm chí, cất tiếng hỏi một câu về chuyện mời .

Loading...