Đám sĩ mỗi tỏa kim quang từ áo giáp bằng đồng, cầm trong tay trường kích, ba vòng vây quanh đám quý tộc, ít nhất cũng năm ngàn!
Năm ngàn sĩ là vệ của Nam Dương vương!
Trần Dung nhịn khẽ hỏi tiếng: “Xảy chuyện gì?”
Phía nhao nhao ồn ào, trả lời nghi hoặc của nàng?
lúc , trong quý tộc truyền đến một tiếng kêu của kẻ sĩ trẻ tuổi: “Nam Dương vương đây là ý gì? Lần , chúng rời khỏi thành Nam Dương thì lão ngăn cản. Lúc ngay cả đoàn xe của Lang Gia Vương thị cũng dám ngăn , là, lão thực sự nghĩ rằng trong thiên hạ , ai thể áp chế một quận vương như lão ?”
Ngữ khí nặng nề, cất tiếng gầm lên.
Lang Gia Vương thị khỏi thành ?
Trần Dung phắt về phía Vương Hoằng.
Nàng thấy vẫn là bóng dáng thản nhiên, tự tại như cũ.
Tiếng kêu của kẻ sĩ ngừng , một tướng quân lạnh: “Lang Gia Vương thị quả thật cao vời. Lang Gia Vương Thất một khi trêu chọc Mộ Dung Khác như thế, cũng đừng nghĩ rằng thể vô thanh vô tức đem họa thủy đổ lên đầu thành Nam Dương chúng , tự rời !”
Hắn tới đây, lui về phía một bước, tay vung lên, quát: “Ngăn cản, một cũng cho !”
Kẻ sĩ tức giận tiếng, cao giọng quát: “Trợn to mắt cẩu của ngươi xem ở đây Lang Gia Vương Thất !”
Tướng quân tất nhiên sớm phát hiện trong đám Vương Hoằng, cũng để ý tới, chỉ ngẩng đầu, cầm chặt lệnh bài trong tay, trầm giọng quát: “Vương lệnh ở đây! Ta cũng mặc kệ Vương Thất , dù đoàn xe nhân mã thuộc về Lang Gia Vương thị, một cái cũng cho khỏi thành!”
Nghe đến đó, Vương Hoằng hiển nhiên chút hồ đồ, phất phất tay, ý bảo một thiếu niên đến gần.
Thiếu niên lẫn trong mười mấy lưu dân, xiêm y chỉnh tề nhất. Hắn đang xem náo nhiệt đầy hứng thú, đầu liền thấy Vương Hoằng gọi, nhận ai, nét mặt của thu mất hồn phách, hai mắt hề chớp tò mò mà ngưỡng mộ Vương Hoằng, nhanh chóng chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-210-nguoi-von-phong-luu.html.]
Vương Hoằng chỉ về phía đám cách ba trăm bước ở phía , mỉm hỏi: “Tiểu ca xảy chuyện gì ?”
“Biết , tất nhiên tại hạ .” Giọng thiếu niên thanh thúy vang dội, lớn tiếng : “Đêm qua, hai trăm Hồ nâng một bộ hoàng kim quan đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành. Bọn họ kêu gọi trong thành, cái gì: Tướng quân nhà gã ngưỡng mộ phong thái của Lang Gia Vương Thất, vẫn cận. Một ở thành Mạc Dương, Vương lang cáo từ mà rời , gã là thương tâm. Hiện tại ở thành Nam Dương nên đặc biệt dâng lên hoàng kim quan, nguyện cùng Vương lang hẹn ước gặp .”
Thiếu niên lanh lợi, giọng thanh thúy, trí nhớ , một , th* d*c một chút, tiếp lời: “Người Hồ còn , Mộ Dung tướng quân nhà bọn họ vì Vương lang chuẩn dây vàng áo ngọc, ngọc y đẽ quý giá, chế tạo dễ, vạn mong Vương lang đừng cự tuyệt. Nói xong những lời , Hồ buông quan tài, nghênh ngang rời .”
Lần , Trần Dung và Vương Hoằng hiểu .
Vương Hoằng .
Chàng , dung hoa động lòng , mắt thiếu niên choáng váng, ngắm đến ngây .
Vương Hoằng khẽ, nheo hai mắt, thản nhiên : “Vì thế, sáng nay, Nam Dương vương phát hiện đoàn xe của Lang Gia Vương thị chúng rời ?”
“ , đúng .” Trên gương mặt ngây ngô của thiếu niên hiện lên một chút thất vọng, nhưng mà đảo mắt, hai mắt sáng ngời, tràn ngập tin tưởng: “Vừa nọ đều , Lang Gia Vương thị sẽ loại chuyện lâm trận bỏ chạy . Bọn họ là để đến Kiến Khang tìm vệ binh. Về phần Vương Thất lang, với hơn phân nửa tinh binh của Vương gia thì sẽ ở thành Nam Dương. Còn một , nếu Mộ Dung Khác Thất lang nhà , nếu Thất lang nhà rời khỏi thành Nam Dương, Mộ Dung Khác sẽ còn cảm thấy hứng thú với thành Nam Dương nữa. Nam Dương vương chịu cho bọn họ , mới là ánh mắt thiển cận.”
Vương Hoằng , cảm tạ, khi để thiếu niên rời , ngẩng đầu, thản nhiên đám .
Lúc , nghiêng về phía , tới gần Trần Dung, mỉm gọi: “A Dung.”
Trần Dung ngẩn , vội vàng đáp: “Vâng.”
Giọng của Vương Hoằng cực kỳ ôn nhu: “Nếu nàng rời khỏi thành Nam Dương, nên trong hai ngày nay thôi. Hết thảy đều an bài.”
Trần Dung thật ngờ, khi tin tức , tiên nghĩ đến là để bình an rời khỏi thành Nam Dương.
Mê Truyện Dịch
Nàng , hai gò má ửng hồng, một chút cảm kích cùng yêu say đắm tràn dâng nơi đầu mày cuối mắt.