Đảo mắt, ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày , đoàn xe ban ngày chạy , buổi tối Lý Thành chọn một chỗ an để hạ trại. Mà bởi vì là mùa đông, dã thú nhiều lắm, đường thuận lợi đến thần kỳ.
Giữa trưa, đoàn xe một nữa chạy lên quan đạo.
Lý Thành giục ngựa đến xe ngựa của Trần Dung, hướng tới phía : “Tại hạ còn nghĩ rằng thêm năm ngày nữa, hiện tại xem , bao lâu nữa thể chạy tới thành Tây Minh .”
Trần Dung vén rèm xe, phía hỏi: “Nhiễm tướng quân ở thành Tây Minh ?”
“Ở ngay phụ cận.”
Lý Thành lên tiếng.
Hắn chuyển sang Trần Dung, ngũ quan mơ hồ ở phía khăn che mặt , khen ngợi: “Nữ lang thật sự khỏe mạnh, vất vả như đều lên tiếng.” Ngừng một chút, thì thào : “Lang quân và các nữ lang khác, ngay cả dùng cơm cũng chú ý nhiều, để những như chúng vất vả lãng phí thời gian.”
Trần Dung , hề đáp lời.
Mọi nghĩ đến thành Tây Minh ở phía , thấy dọc theo đường lưu dân khi khi , thỉnh thoảng xuất hiện Hồ thì cảm thấy bất an, liền roi thúc ngựa chạy nhanh về phía .
Tới chạng vạng, và Trần Dung cũng chỉ dùng qua lương khô lên đường.
Đêm nay, trăng tròn nhô lên cao, bầu trời trong trẻo gợn mây.
Cùng Trần Dung thương lượng xong, Lý Thành lập tức quyết định thừa dịp đang đêm chạy , đợi tới ngoài thành Tây Minh thì hạ trại. Vì thế, khi lệnh một tiếng, chúng hộ vệ châm lửa đốt đuốc, bắt đầu giục ngựa chạy như điên.
Lý Thành , hiển nhiên là hiểu quân sự, lệnh từng hộ vệ đều giơ hai cây đuốc, đối với mấy chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều buộc mười cây đuốc, nhất thời, mấy chục nhân mã biến thành mấy trăm . Sau khi ngụy trang thanh thế đại chấn, chạy đường đêm cứ thế mà phóng , cẩn thận quá mức nữa.
Đi vội hai canh giờ, tới nửa đêm, tường thành cao lớn của Tây Minh xuất hiện trong tầm của .
Đến tận đây, chúng hộ vệ nhất tề kêu to. Tiếng hoan hô cùng tiếng rít gào theo gió đêm xa xa truyền .
Lý Thành thành Tây Minh cũng vui vẻ mặt, vung tay , quát: “Hạ trại, hạ trại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-221-nguoi-von-phong-luu.html.]
“Vâng.”
Chúng hộ vệ thường xuyên ở bên ngoài, tuyên chỉ hạ trại đều trở nên quen thuộc, chỉ một khắc, hết thảy chuẩn thỏa đáng. Doanh trướng của Trần Dung và Bình ẩu bọn họ an bài ở chính giữa.
Doanh trướng dựng xong, Trần Dung liền khom . Ngồi ở trong doanh trướng, nàng Bình ẩu việc trong việc ngoài, dâng hương trải chăn đệm, một vòng minh nguyệt chiếu chỗ cửa doanh trướng, thấp giọng gọi: “Ẩu.”
“Vâng?”
Bình ẩu qua một lúc thấy Trần Dung đáp lời, liền đầu về phía nàng.
Bà đối mặt là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, chút đăm chiêu. Bình ẩu gọi một tiếng: “Nữ lang, chuyện gì ?”
Một hồi lâu, Trần Dung mới trả lời: “Ẩu, ngươi , nếu Nhiễm tướng quân chân thành cưới , nên gả cho y ?”
Đây là đầu tiên nàng chủ động với Bình ẩu về chuyện .
Lập tức, Bình ẩu vui mừng quá đỗi, bà quăng việc trong tay, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Dung, vui vẻ : “Đương nhiên đáp ứng, đương nhiên đáp ứng .”
“Thật ?”
“Đương nhiên là thật, chuyện như , nếu nữ lang cự tuyệt thì sẽ trời phạt đó!”
Trần Dung chậm rãi đầu, nàng chỗ cửa doanh trướng phủ ngân quang , thật lâu vẫn nhúc nhích. Đang lúc Bình ẩu chờ nổi nữa, gì đó, chỉ Trần Dung thấp giọng khàn khàn : “Ta hiện tại nghĩ đến y, hề hận, cũng hề oán. Thậm chí, khi cố ý nhớ tới, khuôn mặt của y trở nên mơ hồ…… Như thật , rốt cục buông xuống…… Người như , cao quý bất phàm như thế, ngay cả công chúa cũng xứng với , thể đến phiên ? Ta tính cách của , một khi nhận thức , trong mắt thể chịu nổi một hạt cát, đừng của , ngay cả một quý cũng sẽ cam lòng, nếu thấy và thê tử của ở chung một chỗ, nhất định sẽ đố kỵ đến phát cuồng …… Ẩu, nghĩ rằng nếu quên hận thù với y thể gả cho y ? Chỉ sự viên mãn , mới thể nhận bình tĩnh mà chăng?”
Trần Dung tới đây, chậm rãi đầu, về phía Bình ẩu.
Nàng đối diện là Bình ẩu mang vẻ mặt mơ hồ, chớp chớp đôi mắt nhỏ.
Bình ẩu thấy Trần Dung , thì với giọng thầm oán: “Nữ lang đang cái gì nha? Trái là ‘’, cũng là ‘’, nô mà chẳng hiểu gì cả.” (Trần Dung tới Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn đều dùng ‘’)
Nói tới đây, Bình ẩu ngẩng đầu Trần Dung, lấy lòng : “Nữ lang, cho Bình ẩu ?”
Mê Truyện Dịch