Trần Dung để ý đến bà, nàng chỉ cúi đầu, hai tay đặt ở phía , thong thả.
Lúc , binh lính khỏi doanh . Chưa vài bước, tiếng bước chân sầm sập từ trong khe núi bên cạnh truyền đến. Cùng với tiếng bước chân còn tiếng vó ngựa, khiến cho cát bụi bốc lên cao.
Khi Trần Dung đến bên ngoài doanh trướng ở chính giữa, một loạt giáp sĩ xếp thành một hàng cầm trong tay trường kích mặt chút đổi trừng mắt nàng.
Nhìn những , hai chân Bình ẩu mềm nhũn.
Trần Dung vội vàng vươn tay đỡ bà, vẫn cúi đầu, từng bước một trong doanh trướng.
Chỉ chốc lát, chủ tớ hai lướt qua hàng binh lính sâm nghiêm bên trong.
Bên trong doanh trướng, Nhiễm Mẫn tháp, đang dùng một khối vải đỏ chà lau trường kích trong tay. Nghe thấy tiếng bước chân, y chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai tròng mắt y đen như mực ung dung Trần Dung chăm chú, đó, liếc Bình ẩu đang nàng giúp đỡ một cái, khi chuyển hướng về phía Trần Dung, bạc môi khẽ nhếch, là mang theo ý .
Tay vung lên, giọng trầm thấp hùng hậu của Nhiễm Mẫn vang lên: “Ngồi .”
“Tạ tướng quân.”
Trần Dung lên tiếng, buông Bình ẩu , nhanh đến tháp y chỉ xuống.
Tay Nhiễm Mẫn nhấc lên, rót cho nàng một chén rượu. Sau đó, tay y đưa , với vẻ lệnh: “Uống.”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, vươn tay cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.
Nhiễm Mẫn ha hả , : “ là thống khoái.”
Y buông bầu rượu, đầu Trần Dung với ánh mắt sáng quắc.
Dần dần, bạc môi y nhếch lên, : “Lần gặp mặt, dường như nữ lang thong dong hơn chút?”
Trần Dung mang bộ dạng phục tùng liễm mục, nhẹ nhàng : “Tướng quân cũng ăn thịt mà.”
Mày rậm của Nhiễm Mẫn chậm rãi nhăn .
Y từ từ cúi đầu đến mặt của Trần Dung. Khi hô hấp nặng nề của y thổi mặt, Trần Dung khỏi cứng đờ.
Nhiễm Mẫn vươn tay, nâng cằm nàng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-224-nguoi-von-phong-luu.html.]
Cẩn thận nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn nhướn mày, ngạc nhiên hỏi: “Tại nàng chán ghét nữa?”
Cằm Trần Dung y mạnh mẽ nắm lấy, cũng nhướn mày, trả lời: “Tướng quân sợ ngài ?”
Nhiễm Mẫn trả lời.
Y chỉ nắm chặt cằm của nàng, nặng nề chằm chằm hai mắt nàng, trong ánh mắt từng chớp động hỏa diễm âm liệt toát một chút buồn bã mất mát…… Thần sắc cực kỳ ảm đạm, đảo mắt biến mất, nếu Trần Dung quá mức hiểu y thì nàng nhất định sẽ bỏ qua.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đảo mắt đến gần chỗ cửa doanh trướng, nhưng tay Nhiễm Mẫn vẫn nắm cằm của Trần Dung, hề buông .
Nhiễm Mẫn buông, Trần Dung cũng sốt ruột. Nàng chỉ lẳng lặng y, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh hiểu rõ.
Quả nhiên, khi bước chân xuất hiện ngay cửa doanh trướng, Nhiễm Mẫn chậm rãi buông lỏng tay .
Vài phụ tá đến. Bọn họ liếc Trần Dung một cái chút nào để ý chuyển mắt sang Nhiễm Mẫn.
Trần Dung thấy thế, cũng cần bất luận kẻ nào nhắc nhở, lên khỏi tháp, lặng yên một tiếng động thối lui đến phía Nhiễm Mẫn, tự động xuống một tháp trong góc.
Nhiễm Mẫn liếc động tác của nàng, , nghĩ đến cái gì, tươi còn nở rộ thì thu hồi.
Mê Truyện Dịch
Vài phụ tá Nhiễm Mẫn, trong đó một tiến lên một bước, hai tay chặp , : “Bẩm tướng quân, ở chỗ thành Mạc Dương xuất hiện quân do thám của Tiên Ti Hồ.”
Sau khi xong, một phụ tá khác tiến đến, chắp tay : “Tướng quân, một tháng bệ hạ g.i.ế.c cả nhà Thượng Thư, trả cho từng đại thần một khối thịt , bắt buộc bọn họ ăn hết.”
Sau khi các phụ tá bẩm báo xong bắt đầu rời khỏi đó.
Bọn họ lui xuống, Trần Dung liền lặng yên một tiếng động lên, vẫn xuống tháp ban đầu.
Nhiễm Mẫn chậm rãi đầu, y nàng chăm chú.
Trần Dung y, nàng thấy tán thưởng trong ánh mắt y. Sự tán thưởng khiến cho nàng trong nháy mắt trở nên hoảng hốt. Nhớ mang máng kiếp , mỗi nàng thấy ánh mắt y lộ điều với khác đều cảm thấy buồn bã mất mát, hận thể giao cả tính mạng để đạt điều đó. Trong năm tháng , mỗi ngày mỗi khắc đều thu thập thứ liên quan đến y, mỗi thời mỗi khắc, đều mong càng thêm hiểu y. Nàng khát vọng, thể ở từng thời khắc y ở riêng với nàng, đó, y liếc nàng tán thưởng một cái…… Ngay cả nguyện vọng đơn giản như thế, cũng là một điều xa xỉ.
Hiện tại, nàng , buồn là lúc đây, nàng còn cảm giác gì nữa.
Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Nhiễm tướng quân quá khen.”
Nhiễm Mẫn nhíu mày, y Trần Dung đánh giá một lúc, đột nhiên hỏi: “Tiểu cô là một nữ nhi gả, ngàn dặm xa xôi cầu kiến , vì chuyện gì?”