Trần Dung mở to mắt nó một lúc, thấy một phụ tá cuối cùng cũng rời khỏi, trong doanh trướng chỉ một Nhiễm Mẫn, nàng khỏi thấp giọng gọi: “Tướng quân.”
Nhiễm Mẫn đang lật xem sách lụa, y cũng ngẩng đầu lên: “Nói trọng điểm.”
Trần Dung tính cách của y, lập tức thanh thanh : “A Dung , vì tướng quân triệu đến, còn đặt tấm rèm phía A Dung thế ?”
Nhiễm Mẫn vẫn ngẩng đầu lên, y với một loại ngữ khí đương nhiên: “Trong doanh trướng của luôn , treo rèm lên để bọn họ đỡ mất tập trung.”
Trần Dung cắn môi, qua một hồi lâu, nàng mới ấp a ấp úng hỏi: “Vậy tướng quân triệu đến là việc gì ?”
Nhiễm Mẫn đặt bút lông xuống, dựa phía , vươn tay xoa mi tâm, mệt mỏi : “Không việc gì thì thể triệu nàng ?”
A?
Trần Dung hé miệng, ngơ ngác thầm nghĩ: Không việc gì, đương nhiên là thể triệu . với hiểu của nàng về Nhiễm Mẫn, lúc y đặc biệt mệt mỏi sẽ dễ phiền chán, nên nàng hề hỏi thêm nữa.
lúc , sự nghênh đón của hai sĩ , một kẻ sĩ văn nhược gầy yếu tầm 30 40 tuổi đến.
Kẻ sĩ đầu đầy mồ hôi, mặt còn tro bụi, môi thì khô nẻ.
Hắn xuống, hai tay an phận đặt ở phía , mắt Nhiễm Mẫn, tĩnh lặng chờ y mở miệng.
Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên.
Y liếc chén rượu phía kẻ sĩ một cái, đó, cúi đầu tiếp tục gì đó lên sách lụa.
Kẻ sĩ thấy y mở miệng nên chút sợ hãi, mồ hôi trán càng vã nhiều hơn, l**m l**m môi khô nứt, một cử động nhỏ cũng dám .
Nhiễm Mẫn dựa bàn nhanh, lúc một đoạn, y buông bút lông, ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt một cái, mày rậm của y nhíu , khuôn mặt tuấn tú âm trầm.
Kẻ sĩ thấy thế, mồ hôi lạnh vã như tắm, co rúm , vội vàng định quỳ xuống.
lúc , giọng trong trẻo của Trần Dung vang lên trong doanh trướng: “Vị quân tử , nếu miệng khô uống một ngụm rượu? Nếu mặt đầy mồ hôi, cầm khăn mặt lau bớt ?”
Kẻ sĩ ngẩn , đảo mắt hiểu , hóa Nhiễm Mẫn ý như thế. Lập tức bối rối bưng lên chén rượu, uống một cạn sạch, uống xong, dùng khăn mặt lau mồ hôi, đó, trở tháp.
Trần Dung lắc đầu, thanh thanh : “Quân tử chuyện cứ việc thẳng , tướng quân sự vụ bận rộn, thời gian hỏi han ngươi .”
“Vâng, .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-228-nguoi-von-phong-luu.html.]
Kẻ sĩ rốt cục hiểu vì mỗi đến, tướng quân đều như phát hỏa.
Lập tức lên, hướng Nhiễm Mẫn chặp hai tay , lớn tiếng : “Bẩm tướng quân, chúng lấy hai mươi xe ngựa lương thực của Nam Dương vương, cùng với một trăm xe vải. Giấy tờ ở trong đây.” Dứt lời, lấy một tờ giấy từ trong lòng.
Nhiễm Mẫn tiếp nhận, vung tay về phía : “Đưa cho nàng.”
Kẻ sĩ vội vàng đáp lời, cất bước về phía Trần Dung.
Mà Trần Dung lúc ngẩn ngơ lời. Một hồi lâu, nàng mới khổ một cái, vươn tay tiếp nhận tờ giấy kẻ sĩ đưa, thông tin đó.
Sau khi xong, Nhiễm Mẫn vẫy tay để kẻ sĩ lui .
Trong nháy mắt, trong doanh trướng chỉ hai Nhiễm Mẫn và Trần Dung.
Trong tiếng ngòi bút di động sàn sạt, đột nhiên, Nhiễm Mẫn hỏi: “Nữ lang, hiện tại vì triệu nàng ?”
Trần Dung mở to mắt y.
Một hồi lâu, nàng thì thào : “Đã .”
Tâm tình Nhiễm Mẫn hiển nhiên , y cao giọng , ôn nhu : “Bình sinh trong những gặp, bao giờ nào giống như nữ lang hiểu tâm tư của đến thế.”
Trần Dung đến đó, tim nhảy nhót, bất tri bất giác, ống tay áo, hai tay nàng bấu chặt lẫn : Đột nhiên y về điều , thể sẽ nhắc hôn sự ? Nếu y , nên đồng ý ?
Ngay khi tâm tư của nàng đang bất , thật lâu , Nhiễm Mẫn đều thêm điều gì nữa.
Y vẫn đang dựa bàn nhanh.
Sau một lúc, Nhiễm mẫn cũng ngẩng đầu lên mà lệnh: “Nếu là nhàn rỗi vô sự thì sửa sang sách lụa cùng quân lệnh .”
“A?”
Trần Dung kêu sợ hãi tiếng.
Nàng quanh trái , khổ, trong doanh trướng, chỉ y cùng với nàng, lời với nàng thì với ai đây?
Thôi, lẽ cả đời , nàng sẽ vẫn tiếp xúc nhiều với y, nên lấy lòng y nhiều hơn .
Nghĩ đến đây, Trần Dung rốt cục lên, về phía Nhiễm Mẫn. Nàng cúi hạ thắt lưng, đem sách lụa cùng quân lệnh chuyển đến tháp của , lấy một bộ văn phòng tứ bảo khác, cũng vùi đầu hì hụi.
Mê Truyện Dịch
Chỉ chốc lát, một phụ tá nhanh bước , lấy một sách lụa từ trong lòng, : “Tướng quân, sự tình thực thuận lợi, chúng thành công cản một đội lương thực hướng tới thành Nam Dương.” Hắn chậc chậc hai tiếng, đắc ý : “Số lương thực thật đúng là ít, chừng bốn mươi xe! Trải qua thẩm vấn, đội lương thực quả thật là bộ tộc của Nguyễn thị ở Nam Dương cùng Trần Nguyên lén chuyển hàng hóa. Ha ha, đường dẫn , đó là yếu đạo bọn họ vận chuyển tiền tài. Hiện tại đội ngũ của chúng bắt sống bộ. Về phần những trong thành Nam Dương, mười ngày mới mất lương thực. Căn cứ theo bố trí của chúng , bọn họ sẽ nghĩ rằng bởi vì là do gặp Hồ ở thành Mạc Dương. Về phần đường dẫn , bọn họ sẽ rằng nó bại lộ, nhất định còn thể tiếp tục vận chuyển hàng hóa qua .”