Trần Dung cúi đầu.
Nàng kéo lê từng bước về phía . Phía phía nàng là cát bụi và nhóm sĩ nối liền dứt, khi bọn họ qua nàng, cát bụi bay đầy trời, khi biến mất mắt nàng, tiếng vó ngựa vẫn còn ù ù bên tai……
Cũng qua bao lâu, Trần Dung đột nhiên phát hiện bên cạnh một ai.
Không , ngựa, cát bụi, âm thanh.
Toàn bộ trong trời đất chỉ một nàng đang bước .
Trần Dung chậm rãi dừng chân.
Nàng nghiêng đầu, tịch dương ở phía tây vẫn dứt, ánh tà dương đầy trời, nàng mơ hồ trông thấy bóng đen rậm rạp như châu chấu, bọn họ xa .
Nàng đầu , phía là khe núi, chỗ khe núi gồ ghề, nơi nơi đều là vẻ hoang vắng, đó lâu, nơi vẫn là khung cảnh phồn hoa, vẫn là ngựa kêu vang.
Trong trời đất trống trơn hoang tàn, ngay cả Bình ẩu cũng nơi nào.
Trần Dung ngắm, ôm chặt hai tay , tiếp tục bước thấp bước cao về mặt trời lặn phía tây, hướng tới chỗ đại quân xuất phát.
Dần dần, tà dương tây lạc.
Dần dần, đường chân trời, chỗ trời đất giao , một tia sáng cuối cùng ảm đạm tắt lụi.
Dần dần, đầy trời, minh nguyệt như câu.
Mê Truyện Dịch
Thiên địa cô liêu rộng rãi, mênh mang như thế.
Trần Dung vẫn bước thấp bước cao về phía .
Thời gian vẫn trôi qua.
Dần dần, trong thiên địa chỉ sáng và vầng trăng còn tồn tại.
Dần dần, từ chỗ xa truyền đến tiếng ngựa hí cùng tiếng . Âm thanh đó quá xa xôi, Trần Dung cũng đó là tồn tại thật sự là ảo giác của nàng.
Lúc , lòng bàn chân truyền đến đau đớn, Trần Dung xổm xuống, vươn tay cởi hài . Nhìn lòng bàn chân đỏ ửng tụ m.á.u sưng đầy bọt nước, nàng hài , chậm rãi : Bất tri bất giác, nàng trọn một ngày ……
Một cơn gió đêm thổi tới, dù là ban ngày khi ánh mặt trời cao chiếu, gió đêm vẫn mang theo khí lạnh thấu xương.
Trần Dung ôm chặt hai tay, khẽ rụt cổ.
lúc , nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hề động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-232-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trong tầm của nàng, cuối con đường, một tuấn mã cao lớn, lưng nó là bóng dáng cao lớn vĩ ngạn của một đang hướng tới phía nàng.
Tinh quang như nước, ánh trăng như nước, một một con ngựa giống như chạy tới từ chân trời xa xôi, giống như là chạy tới từ một thời khác.
Bất tri bất giác, Trần Dung vươn tay xoa hai mắt của .
Chậm rãi, một một ngựa tới mặt nàng.
Dưới tinh quang, cặp mắt lãnh liệt đen như mực, nặng nề khóa chặt nàng. Nửa ngày , lập tức đó xoay , vươn tay với nàng, lệnh: “Đi lên!”
Nhìn thấy Trần Dung còn đang xoa hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn từ xưa đến nay diễm lệ động lòng giờ phút trộn lẫn nước mắt và cát bụi bẩn thỉu lấm lem, giọng của y bất giác nhu hòa hơn: “Muốn lặp nữa ? Đi lên!”
Trần Dung rốt cục tỉnh táo , nàng vội vàng vươn tay, nắm lấy bàn tay của y.
Bàn tay to dùng một chút lực, kéo cả nàng lên đặt lưng ngựa.
Tay của y duỗi , ôm eo nhỏ của nàng, mũi chân đá bụng ngựa, phóng về phía .
Trong tiếng vó ngựa, khôi giáp cứng rắn nơi v*m ng*c cùng y bào của nàng hợp xướng trong gió, phía còn tiếng hít thở của nam nhân, chiếm cứ hai tai của Trần Dung.
Gần như là đột nhiên, hai hàng lệ trào .
Nước mắt rơi quá nhanh, Trần Dung mới phản ứng , định lau nó , nhưng nó giống như nước suối phun mãnh liệt.
Trong nháy mắt, Trần Dung chỉ thể lấy tay áo giấu mặt, òa lên.
Tiếng nức nở của nàng ở trong gió, hòa với tiếng vó ngựa, vô hưu vô chỉ ( ngừng hết)……
“Đủ !”
Nhiễm Mẫn kiên nhẫn quát lên. Chính là quát, y khiến Trần Dung nghẹn, cả kinh vội vàng ngừng .
Sau lưng, truyền đến giọng cực kỳ kiên nhẫn của Nhiễm Mẫn: “Nếu luyến tiếc Vương Thất lang đến , vì tự thỉnh của , theo bên cạnh ?”
Y nghĩ rằng nàng thương tâm như thế là vì luyến tiếc Vương Hoằng.
Trần Dung cắn môi, nàng đầu, chỉ căm hận kêu lên: “Ta chỉ là một nữ lang, ngài bỏ mặc cả một ngày, còn, còn cho tới bây giờ mới đến…… Ngài đối với như , cũng để cho ?”
Nhiễm Mẫn thật sự ngờ, nàng vì điều mà lóc ngừng, lập tức sửng sốt, đảo mắt chút buồn .
Lúc Trần Dung thốt lời ủy khuất, nghĩ tới kiếp , khi nàng táng trong biển lửa, nam nhân chút do dự xoay bước …… Vì lúc , y bỏ mặc nàng nửa ngày, một ngày, nàng cảm thấy ủy khuất? Nam nhân vô tình, nàng còn thể bởi vì y vô tình mà ủy khuất chứ?
Nghĩ đến đây, tâm Trần Dung lên cơn quặn đau, đan đớn kịch liệt, nó vò nát phế phổi, vặn xương cốt, đập mạnh tâm can…… Trần Dung vội vàng lấy tay áo giấu mặt, hề nhúc nhích.