lúc , Thượng tẩu nhịn dừng xe ngựa, đầu nàng, : “Nữ lang, trong gia tộc nghĩ rằng xảy chuyện.” Dừng một chút, lão hạ giọng, ấp a ấp úng : “Đoàn cùng nữ lang một ai trở về, lời đàm tiếu nào cũng . Ngay cả lão nô cũng mấy ……” Vừa , lão lén lút liếc về phía Nhiễm Mẫn ở trong góc.
Trần Dung thấp giọng an ủi: “Có tướng quân ở đây thể xảy chuyện gì ?”
Thượng tẩu lên tiếng đáp, điều khi lão đáp lời lão vẫn liếc về phía Nhiễm Mẫn, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Trần Dung , Thượng tẩu chắc chắn nhiều nghi hoặc đối với chuyện của nàng, đang hỏi, điều hiện tại nàng .
Xe ngựa vẫn đang lạo xạo chạy .
Chỉ chốc lát, giọng của Nhiễm Mẫn truyền đến: “Dừng .”
Thượng tẩu rùng , đáp: “Vâng.”
Xe ngựa dừng , Nhiễm Mẫn nắm tay Trần Dung nhảy xuống, đó xoay , hướng tới một ngã tư nhỏ ở phía . Thượng tẩu định đuổi theo, Trần Dung ngoái đầu lão lắc đầu.
Thượng tẩu há miệng, Nhiễm Mẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Dung, bóng dáng hai gắn bó gắt gao, vô nghi vấn nghẹn trong họng, cơ hội hỏi miệng.
Hai dần dần biến mất trong tầm của lão.
Chỉ chốc lát, hai đến đường tắt, tiến sân viện rách nát .
Nhiễm Mẫn dẫn đầu nhảy xuống, y đẩy tảng đá, vẫy tay với Trần Dung cũng chờ nàng mà cúi lưng .
Trần Dung nhảy xuống.
Chỉ chốc lát, tảng đá từ từ khép , khôi phục như ban đầu.
Trần Dung theo phía Nhiễm Mẫn, im lặng khỏi thành Nam Dương.
Đứng ở bên ngoài, Nhiễm Mẫn nâng đầu, thành Nam Dương, bạc môi mím chặt, một hồi lâu, y nặng nề , : “Cũng chỉ là một dòng họ.”
Dứt lời, y đầu, bước nhanh rời .
Trần Dung vội vàng đuổi theo.
Hai ba trăm bước, thấy trăm vệ vây quanh hỏa long mã. Nhiễm Mẫn sải bước lên lưng ngựa, cũng để ý tới Trần Dung, quát dài một tiếng, phóng như điên.
Trần Dung mở to mắt bóng y xa, ngẩn ngơ, lúc một vệ cất tiếng gọi: “Nữ lang, cưỡi ngựa ?”
Trần Dung vội vàng đầu, trả lời: “Biết, .” Nàng leo lên lưng ngựa, nhóm vệ vây quanh hướng tới bóng dáng Nhiễm Mẫn phóng về phía nơi hoang dã.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-242-nguoi-von-phong-luu.html.]
Chỉ một lát, nhóm vệ đuổi theo Nhiễm Mẫn.
Một một ngựa lặng ở ánh trăng, trong hoang dã vô biên vô hạn, một một ngựa vô cùng cao lớn. Nhìn trong bóng đêm, bóng dáng vẻ mơ hồ mà xa xôi, Trần Dung khẽ thở dài một tiếng.
Nàng giục ngựa đến phía y.
Trong tiếng vó ngựa, giọng nhẹ nhàng ôn nhu của Trần Dung truyền đến: “Có mấy vị vương hầu khí phách gan chứ? Tướng quân vũ dũng vô song, trí mưu, là danh tướng thiên hạ nhất thì sẽ ghi sách sử, thiên thiên vạn tái đều tên của tướng quân. Chỉ một chút ít vinh quang thể khiến sĩ tộc, sĩ phu ngước lên, A Dung vì tướng quân buồn bực vui?”
Lời , ở kiếp nàng nghĩ nghĩ vạn vạn , luôn tìm một cơ hội thích hợp để hỏi y. Khi đó nàng tin tưởng vững chắc, nếu thời cơ , nàng nhất định thể giành vài phần kính trọng của y.
Bởi , giờ phút khi nàng vô cùng thứ tự, thậm chí trong ôn nhu, còn buồn bã mất mát mà nàng phát giác ……
Mãi một lúc lâu , Nhiễm Mẫn đầu.
Trong bóng đêm, hai mắt y sáng như sói, thẳng Trần Dung, Nhiễm Mẫn khẽ : “Khá lắm nữ lang. Lời thật sự xuôi tai.”
Y giục ngựa tới gần nàng.
Khi đến bên cạnh nàng, y vươn tay với nàng, lệnh: “Lại đây.”
Bàn tay Trần Dung ống tay áo lén lút run rẩy một chốc.
Nàng thuận theo vươn tay , đặt lên lòng bàn tay của y.
Ngay lập tức, Nhiễm Mẫn nhấc nàng lên lưng ngựa, mũi chân đá một cái, phóng tới chỗ sâu trong bãi cỏ hoang vu.
Gió đêm gào thét ập đến, trong hô hấp nặng nề của nam nhân, đột nhiên y : “Ta thật xem, Lang Gia Vương Thất sẽ đối trận với Mộ Dung Khác thế nào, thế nào thể xứng với danh hiệu nổi danh thiên hạ!”
Trần Dung , y đố kỵ.
Nàng trả lời. Lúc , cũng cần nàng trả lời gì cả.
Gió đêm vẫn thổi vù vù, hỏa long mã tốc phóng vội, nhanh như thiểm điện, khiến gió đêm vốn ôn nhu quất mặt đau đớn.
Dù Trần Dung cảm thấy thoải mái nhưng vẫn lên tiếng.
Một hồi lâu, Nhiễm Mẫn thét to một tiếng, lôi kéo hỏa long mã chồm lên.
Tay y chuyển lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, để nàng ngẩng đầu .
Tròng mắt đen như mực, ánh mắt như sói, y thẳng nàng, đột nhiên : “Vừa thấy Vương Thất lang, vẫn thể buông ?”