Người Vốn Phong Lưu - Chương 254: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:46:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiễm Mẫn chỉ vài bước ngừng . Y khoanh hai tay ngực, dựa tường thành phía , nghiêng đầu đánh giá thành.

Dưới thành là cát bụi giống như thủy triều đang vọt lên. Cát bụi bốc cao che lấp đại địa, liếc mắt một cái , bụi vàng cuồn cuộn, vó ngựa sầm sập, cờ xí khi ẩn khi hiện, bóng dáng của con .

Dần dần, cát bụi bắt đầu tan , dần dần, một đám kỵ sĩ mặc áo giáp xuất hiện ở mắt .

Đám kỵ sĩ thấy điểm cuối, mỗi đều đội mũ giáp, một tay cầm cung, một tay cầm kích.

Tiếng vó ngựa bắt đầu chậm dần, tiếng trống cũng trở nên càng ngày càng nhẹ.

Chậm rãi, tiếng trống dừng .

Chậm rãi, bọn kỵ sĩ dừng bước chân.

Gần như trong nháy mắt, khắp nơi yên tĩnh, chỉ cát bụi vẫn quẩn quanh dần dần trở nên nhạt nhòa.

Lúc , lá cờ xoay chuyển.

Trong tiếng ầm vang, kỵ sĩ như nước đồng thời dời sang hai bên.

Giữa bọn họ xuất hiện một thông đạo.

Nhìn đến đây, Trần Dung thấy Nhiễm Mẫn ở bên cạnh bật khanh khách: “Mộ Dung Khác , rõ ràng là Hồ mà bắt chước Tấn. Ngươi xem phái đoàn , đủ phong vị.”

Một giọng quen thuộc từ phía Nhiễm Mẫn truyền đến: “ . Tiên Ti Mộ Dung thị cũng thú vị, bọn họ việc giống như Vương Thất, giống như Tấn đình, lấy tướng mạo luận con . Bộ dạng thì địa vị cao, bộ dạng giỏi cũng ai dùng. Đều là đại trượng phu mà còn thích xoa phấn.” Giọng chính là của xa phu . Hắn từng theo Nhiễm Mẫn giễu cợt Trần Dung, trí nhớ của Trần Dung về khắc sâu. Vừa thấy , cũng khi nào đến.

Một tướng quân khác thì chê : “Ta thấy Mộ Dung Khác đội mặt nạ, chính là để thái dương phơi nắng bộ dạng tiểu bạch kiếm của gã thôi.”

Lời , tiếng vang nổi lên bốn phía. Một góc vang từng trận, tức thì, danh sĩ cùng tộc trưởng tường thành đều liếc , vẻ mặt hồ nghi.

Trần Dung thấy dựa sát Vương Hoằng chỉ về phía bên , giống như đang hỏi cái gì đó, nhưng mà Vương Hoằng chỉ , trả lời.

Dưới thành, kỵ sĩ nhường đường tạo một thông đạo, một cao lớn cưỡi ngựa từ từ .

Kỵ sĩ , mặt đeo mặt nạ bằng đồng dữ tợn, mặt nạ, hai mắt như điện, hề chớp chằm chằm Vương Hoằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-254-nguoi-von-phong-luu.html.]

Đây chính là Mộ Dung Khác, đường lưu vong, từng gặp gã một . Về danh tướng của tộc Tiên Ti , kiếp Trần Dung nhiều nên quen thuộc. Nghe gã cực kỳ tuấn mỹ, mỗi khi xuất chinh, tướng mạo của gã thể khiến lòng phục, Mộ Dung Khác kiên nhẫn nên đội mặt nạ dữ tợn, sát khí nặng để khiến chúng tướng kinh sợ.

Mộ Dung Khác vẫn đang giục ngựa tiến lên.

Cát bụi phía bay xuống đất. Khắp chúng kỵ sĩ đều im lặng tiếng động.

Chỉ chốc lát, gã giục ngựa tới tường thành, đó chậm rãi dừng .

Lúc gã dừng , Nhiễm Mẫn nheo hai mắt. Xa phu liếc Nhiễm Mẫn một cái, hạ giọng : “Nếu Mộ Dung thất phu tướng quân lúc ở đây, cho gã một trăm lá gan cũng sẽ dám đến gần tường thành trong vòng hai trăm bước.”

Một tướng lĩnh khác cũng nghiêng đầu đánh giá Mộ Dung Khác, đột nhiên chuyển sang Nhiễm Mẫn : “Tướng quân, cường nỏ chuẩn , nếu , ngài b.ắ.n tiểu tử một mũi tên? Con bà nó, một tên b.ắ.n trúng gã, đoàn cũng thể tản dùng cơm trưa.”

Nhiễm Mẫn vẫn còn đang híp mắt chằm chằm Mộ Dung Khác, y chằm chằm, từ từ lắc đầu.

Hắn lắc đầu, chúng tướng hề hé răng nữa.

Lúc , thành Mộ Dung Khác mở miệng.

Mê Truyện Dịch

Gã ngẩng đầu, hai mắt mặt nạ như điện thẳng Vương Hoằng, giọng trong trẻo trầm thấp, cực kỳ êm tai: “Vương Hoằng, lâu gặp.”

Nói đến đây, Mộ Dung Khác khẽ , vung mạnh tay về phía .

Một chiếc xe ngựa tiến đến.

Xe ngựa dừng ở bên cạnh Mộ Dung Khác, vài sĩ thả nhảy xuống lưng ngựa, chạy đến cạnh xe, bọn họ vén một góc rèm xe lên, từ giữa nâng một khối quan tài lóe kim quang.

Nhóm sĩ đem quan tài đặt bên cạnh Mộ Dung Khác, thi lễ với gã chậm rãi lui . Xe ngựa cũng lui xuống.

Mộ Dung Khác liếc quan tài một cái, : “Sau khi gặp mặt quân, Khác vẫn nhớ mãi quên, mỗi đều nghĩ đến phong tư thần thái của Thất lang.”

Gã ngẩng đầu lên, ha hả , vang dội chấn động bầu trời: “Lần ở thành Mạc Dương, Khác Nhiễm Mẫn chậm trễ hành trình, thể tiễn Thất lang một đoạn đường, cực kỳ tiếc nuối. Lúc , Khác ngàn dặm mà đến, vạn mong Thất lang đừng phụ tấm lòng mới .”

Lời dứt, là một tiếng to.

Loading...