Tỳ nữ trẻ tuổi tới gần nàng , liếc bên trong phòng trúc một cái, thấp giọng hỏi: “A Chức, ?”
Chức tỷ trừng mắt bên trong phòng trúc, : “Lang quân tự lau cho nàng.”
Một lời phun , hai tỳ nữ đều hé răng.
Một hồi lâu, tỳ nữ trẻ tuổi run giọng hỏi: “A Chức, chúng sai ?”
A Chức thể trả lời, ánh nến, gương mặt thanh lệ của nàng tái nhợt như tờ giấy. Các nàng lang quân của các nàng cao quý như đế vương, thị tẩm một phụ nhân, dựa theo lẽ thường là các nàng giúp lang quân tắm rửa quần áo, đó đệm chăn sạch sẽ, đốt hương để tản bớt mùi uế khí giúp lang quân ngủ yên. Về phần phụ nhân thị tẩm xong thì sẽ nâng ngoài, chờ nàng tỉnh , lập tức ban cho một chén thuốc ngừa thai.
hiện tại, chuyện phát sinh bên trong vượt xa nhận thức của các nàng.
Một hồi lâu, A Chức thì thào : “Khổ vì cầu mà ……. Một nữ lang tục diễm hèn mọn như thế, khi thị tẩm thì còn nhiều giá trị nữa ?”
Trần Dung ngủ thật sự ngon giấc.
Nàng ngừng lăn qua lộn , khóe mắt nhắm chặt thường thường sẽ chảy xuống một giọt lệ.
Nước mắt như châu, ở ánh nến lấp lóa trong suốt.
Mê Truyện Dịch
Cũng qua bao lâu, trời sáng.
Trần Dung từ từ mở mắt.
Nàng mơ hồ về phía màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Dần dần, trong mắt của nàng chút thần thái.
Trần Dung chuyển con ngươi.
Ánh mắt khó khăn dời liền ngưng trệ, ở giường của nàng một bóng màu trắng đang dựa bàn gì đó. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng màu trắng cao to tuấn dật, nét mặt tỏa sáng, rõ ràng an vị ở đó như đang ở trong mây mù.
Nghe thấy động tĩnh, nọ ngẩng đầu lên, ôn nhu với nàng.
Theo bản năng, Trần Dung với .
Nàng mở to mắt , thấy vẫn biến mất, khỏi hồ nghi hỏi: “Chàng.”
“Chuyện gì?” Chàng mỉm nàng, giọng ôn nhu như nước.
Trần Dung mở to mắt , thấy vẫn biến mất, cả kinh : “Thất lang, ở đây?”
Một câu thốt , nàng đột nhiên cảm thấy chút đúng.
Trần Dung cúi đầu xuống.
Theo động tác của nàng, chăn rơi xuống, thể mềm mại như bạch ngọc dấu vết xanh tím ở khắp nơi…… Nàng mặc quần áo!
Trần Dung vội vàng vươn tay kéo chăn lên, chặt chẽ bao quanh , đó về phía Vương Hoằng.
Nhìn qua, sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch.
Nàng cúi đầu, lặng lẽ xốc lên một góc chăn, liếc mắt một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-265-nguoi-von-phong-luu.html.]
Vừa liếc , Trần Dung ngây dại.
Rất lâu đó, nàng hỏi với câu tối nghĩa: “Tối hôm qua giấc mộng ?”
Lúc Vương Hoằng buông bút lông, nghiêng đầu chằm chằm Trần Dung, một lọn tóc nghịch ngợm che ở mắt.
“, tối hôm qua là giấc mộng.” Giọng của vẫn thanh nhuận ôn nhu như ngày thường.
Trần Dung từ từ ngẩng đầu, nàng ngơ ngác , hỏi: “Chúng …… Ngủ?”
Giọng của Vương Hoằng vẫn thanh nhuận ôn nhu, mỉm nàng, trả lời: “.”
Trần Dung nhắm hai mắt.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Một hồi lâu, nàng khàn khàn hỏi: “Chúng , vô môi vô sính, từng kết hôn …… ngủ ?”
Vương Hoằng còn đang nghiêng đầu, sợi tóc nghịch ngợm lắc lư ở mặt : “.” Câu trả lời của ôn nhu chi cực.
Trần Dung từ từ dậy.
Nàng lên, chăn rơi xuống, nửa mỹ trắng nõn duyên dáng hiện ở ánh mặt trời, hiện ở mắt .
Đột nhiên l** th* như thế, Trần Dung cũng cảm giác gì . Nàng tự dậy, cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt.
Giọng của nàng khẽ truyền đến: “Chàng sẽ cưới ?”
……
Thật lâu cũng câu trả lời.
Trần Dung ha hả , nàng cúi đầu, khàn khàn : “ , thể cưới chứ? mặc kệ như thế nào, vẫn hỏi, ?”
Trong phòng im lặng vô cùng, vẫn tiếng động nào truyền đến.
Cúi đầu, tóc dài chải vuốt xõa che lấp gương mặt nàng, giọng của nàng từ mái tóc dài truyền đến: “Thất lang, chuẩn an trí cho thế nào?”
Một hồi lâu, Vương Hoằng với giọng ôn nhu đến cực điểm: “Khi nàng hiến dâng cho vẫn là xử nữ, lưu bằng chứng. A Dung, nàng sẽ quý của .”
“Quý ?”
“.”
Trần Dung khẽ .
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Năm ngón tay co , khẽ chải mái tóc, Trần Dung nghiêng đầu Vương Hoằng, khóe miệng nàng cong lên, gương mặt thanh diễm mang theo ý : “Vô môi vô sính liền theo , vẫn thể quý ?”
Ngữ điệu của nàng kỳ lạ, Vương Hoằng trả lời, chỉ yên lặng nàng.
Trần Dung , nàng , khẽ gọi: “Thất lang.” Rất ôn nhu.