Người Vốn Phong Lưu - Chương 280: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 04:50:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiễm Mẫn hừ lạnh một tiếng, y đột nhiên buông tay, áp chế cánh tay của nàng, mắt sói như đao sắc: “Trần thị A Dung nàng là loại nào, rõ ràng. Nói! Đã xảy chuyện gì?”

A Dung chớp chớp lông mi thật dài.

Sóng mắt nàng như nước, liếc y một lúc lâu, môi đào hé mở, rạng rỡ: “Tướng quân nên ?”

“Nói!”

Trong tiếng quát của y, Trần Dung ha hả , nàng dựa sát y một chút, kiễng mũi chân, tới gần y, nàng đem môi đỏ mọng của ôn nhu tiến đến chỗ gáy y.

Gần như là đột nhiên, đầu lưỡi nàng vươn giống như loài rắn, cái lưỡi đinh hương l**m qua hầu kết của y!

Nhiễm Mẫn ngây , hề động đậy.

Nàng dán y, thở nhè nhẹ, hương thơm như lan: “Bởi vì”, nàng thốt tiếng thật sự yêu mị, môi của nàng đặt lên hầu kết của y, với giọng mềm mại, ôn nhu ám : “Ta thất !”

Vương Hoằng cách hai trăm bước, trở xe ngựa tình cảnh thì ngửa đầu cầm chén rượu uống một cạn sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-280-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung đặt môi lên hầu kết của Nhiễm Mẫn, khi phun mấy chữ , nàng tươi , ném cho y mị nhãn hết sức yêu diễm, đó, nàng chậm rãi kéo tay y xuống, xoay rời .

Mê Truyện Dịch

Cánh tay của nàng Nhiễm Mẫn túm : “Là ai! Người nọ là ai?”

Giọng của y trầm giận chi cực, cần đầu, Trần Dung cũng , khuôn mặt tuấn tú của y nhất định xanh mét, vặn vẹo. Bởi vì trong tầm của nàng, binh lính đều cúi đầu, giục ngựa lui phía .

Y kéo Trần Dung một cái thật mạnh, cường ngạnh ôm trong lòng, y dồn khí trầm giọng quát: “Hắn là ai ?”

Lời Trần Dung khỏi miệng, y tin lý do thoái thác của nàng. Bởi vì, đời một nữ lang nào sẽ lấy loại sự tình để giỡn.

Cũng chỉ lý do mới thể giải thích sự đột biến của nàng.

Nhiễm Mẫn nổi giận, thống hận, bởi , y cầm lấy tay Trần Dung dùng lực lớn, khiến xương cốt của nàng như phát tiếng răng rắc, khiến gương mặt đang thản nhiên của nàng đổ mồ hôi lạnh.

Trần Dung kêu đau, chẳng những kêu đau, tươi mặt nàng vẫn rạng rỡ mà quyến rũ. Nàng nghiêng đầu, lẳng lặng Nhiễm mẫn, nhẹ nhàng : “Ta đó là ai.” Dưới ánh chăm chú sắc bén giống như đao của Nhiễm Mẫn, nàng với vẻ vô cùng tùy ý: “Ta nhàn rỗi nhàm chán nên xuất môn ngắm cảnh đêm, thật ngờ đánh cho hôn mê, khi tỉnh thất .”

Loading...